Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Đám người Mặc Tông Nhiên lúc này đều ngăn ngắn nằm chồng chất lên nhau như La Hán ở ngay trên tấm cửa.

Bởi vì lúc nãy nghe trộm, Mặc Tông Nhiên là người đầu tiên, ôm Viên Bảo trong lòng mà ghé sát vào cửa.

Phía sau là Như Ngọc, Như Mặc và Như Yên.

Cửa bị ngã khiến Mặc Tông Nhiên là người nằm dưới cùng.

Cũng may là lúc ngã xuống đó, ông đã nhanh tay bảo vệ lấy Viên Bảo.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn thiu của Mặc Diệp, Mặc Tông Nhiên cười trừ một tiếng: “Hai đứa tiếp tục đi, tiếp tục đi! Chúng ta vừa nãy không có nghe cái gì hết, không có nhìn thấy gì hết!”
“Nhưng mà lão thất nè, văn phong xin lỗi mà con viết thật sự rất có thứ tự, viết hay lắm!”
Mặc Diệp: “…”
Vốn dĩ là phu thê hai người đóng cửa nói chuyện riêng.


Cho dù là nhận lỗi hay viết kiểm điểm thì cũng chỉ cần hai người họ chấp nhận, coi như là chuyện tình cảm riêng giữa phu thê hai người thôi.

Như thể đã tốt lắm rồi.

Tâm tình bị hủy hoại, còn bị phụ hoàng cười nhạo!
Mặt mũi của hắn đêm nay đã bị mất sạch rồi.

Nếu đổi lại là người khác, hắn sẽ cắt lưỡi của kẻ đó đem cho chó ăn, để kẻ đó vĩnh viễn không thể nói chuyện nữa… À không được, Ninh nhi đã nói rồi, không được tàn bạo như vậy!
Mặc Diệp hít sâu một hơi.

Cái người đang cười nhạo hắn kia, là phụ hoàng của hắn.

Mặc Diệp còn có thể làm gì được nữa?
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi.

“Đúng đó chủ nhân, chúng ta chẳng qua chỉ là đi ngang qua chỗ này thôi.”
Như Ngọc không thức thời mà cười ha hả nói: “Chúng ta không nhìn thấy gì hết, hai người tiếp tục đi.”
Mặc Tông Nhiên bị đè ở dưới cau mày, tức giận quát một tiếng: “Tên khốn kiếp, còn không mau tránh ra cho trẫm?”
Đám người Như Ngọc lúc này mới phát hiện Mặc Tông Nhiên hiện đang là đệm thịt bị họ đè lên.

Cả đám hoảng loạn đến hồn phi phách tán, cuống cuồng bò dậy.

Mặc Tông Nhiên và Viên Bảo đứng lên xong, cả ba đồng loạt quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận, chuyện của đám nô tài…”
Bởi nghe trộm quá mức chăm chú nên cửa phòng bị sập vẫn chưa kịp phát hiện Mặc Tông Nhiên bị đè ở dưới cùng.

Cả đám ở đây thấp thỏm lo âu.


Lúc này, Mặc Diệp và Vân Quán Ninh hoàn toàn mất hứng rồi.

Hắn đứng lên nói: “Phụ hoàng…”
“Một đám vô lại.”
Mặc Tông Nhiên phủi phủi bụi, ôm Viên Bảo vào ngực nói: “Trẫm muốn dỗ bảo bối Viên Bảo đi ngủ, các ngươi thích quỳ thì cứ ở đây quỳ đi.”
“Phụ hoàng, Viên Bảo ngủ ở đây, người ôm nó đi đâu vậy?”
Nhìn thấy Mặc Tông Nhiên muốn ôm Viên Bảo rời đi, Vân Quán Ninh vội vã nói.

Mặc Tông Nhiên ngượng ngùng gãi đầu đáp: “Trẫm không nỡ xa bảo bối Viên Bảo.”
“Quán Ninh, lão thất, đêm nay có thể cho trẫm mượn Viên Bảo một buổi tối không?”
Ông định mang Viên Bảo hồi cung, cả hai ông cháu đã ở Cần Chính Điện cả một buổi chiều rồi.

“Một đêm là được rồi.”
Sợ Vân Quán Ninh từ chối, Mặc Tông Nhiên tỏ vẻ vô cùng đáng thương mà nói: “Một ngày không gặp như ngỡ ba năm, đã nửa tháng trẫm không được gặp Viên Bảo, giống như là cách nhau vô số mùa thu rồi…”
“Trẫm bảo đảm, không để cho bất cứ người nào phát hiện Viên Bảo.”
“Sáng mai trời vừa sáng, à không, trời chưa sáng thì trẫm sẽ tự mình đưa nó trả về, có được hay không?”
Đây là lần đầu tiên Mặc Diệp nhìn thấy phụ hoàng của mình tỏ vẻ đáng thương như thế, cực kỳ ủy khuất.


Lòng hắn mềm nhũn, quay đầu nhìn Vân Quán Ninh.

“Không được.”
Vân Quán Ninh kiên quyết lắc đầu: “Phụ hoàng, bây giờ đại cục vẫn chưa định, nếu như thân phận của Viện Bảo bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây ra đại họa…”
Còn đích thân đưa Viên Bảo quay lại.

Mặc Tông Nhiên không tự mình đưa về còn đỡ.

Nếu như để người khác nhìn thấy, chỉ e sẽ càng thêm hoài nghi.

Dù sao, người có thể khiến hoàng thượng đích thân hộ tống, trên đời này cũng chỉ có mỗi Cố thái hậu.

“Được rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận