Càng cẩm túc, Đức Phi sẽ càng tức giận.
“Vậy ngươi nói coi phải làm sao?”
Mặc Tông Nhiên liếc mắt nhìn ông ta.
Tô Bình Thiên cười gượng: “Nổ tài là thái giám, làm sao biết cách dễ dành nữ tử được ạ.”
“Trẫm thưởng cung nữ hầu hạ cho người thì sao hả?”
Mặc Tông Nhiên nhíu mày.
Tô Binh Thiện lòng thầm vui mừng, nhưng cũng ngượng ngùng xấu hổ nói: “Hoàng thượng, cái này không được đầu.
Tiên hoàng đã có để lại di huấn, thái giám trong cung không thể…”
“Trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi kích động làm cái gì?”
Mặc Tông Nhiên hừ nhẹ một tiếng.
Ông chắp hai tay ra sau, chậm rãi đi về Cần Chính Điện: “Mặt đỏ như lá tía tô, chẳng lẽ ngươi thật sự động tâm rồi à?”
“Thích cung nữ nào?”
Tô Bình Thiện thẹn thùng: “Nô tài không có..”
“Trẫm thấy Lý ma ma không tồi, thưởng về hầu hạ cho người được không?”
Tô Binh Thiện khi nãy còn khép nép, ngại ngùng xấu hổ, bỗng nhiên lại trợn mắt kinh ngạc: “Hoàng thượng, người không phải đang nói đùa đó chứ?”
“Ngươi nói xem?”
“Hoàng thượng, chuyện cười này không buồn cười tí nào đâu.”
Dưới màn đêm, chủ tớ hai người cùng đi khuất sau Ngự Hoa Viên.
Hôm sau, trời vừa sáng thì trong cung đã lại nháo nhào.
Đức Phi bị hoàng thượng cẩm túc!
Triệu hoàng hậu bị cẩm túc, Đức Phi cũng bị cấm túc… Bây giờ người chưởng quản hậu cung là Thục phi sau Đức Phi.
Đức Phi vừa bị cấm túc thì người nắm quyền đã biết ngay sẽ là Thục phi.
Trời vừa sáng, các phi tần trong cung đã đi tới cửa cung của Thục phi thỉnh an nàng ta.
Nhìn đám mỹ nhân dưới trướng của mình, trong lòng Thục phi đã cảm thấy hào hứng đến đỉnh điểm.
Đối diện với lời khen tặng của chúng phi tần, nàng ta bắt đầu cảm thấy lâng lâng, một loại cảm giác mình giống như là hoàng hậu nương nương vậy.
“Chư vị tỷ muội có biết vì sao Đức Phi lại bị hoàng thương cấm túc không? Tin này quả thật là quá đột ngột, bổn cũng rất cảm thông với Đức Phi muội muội.”
Thục phi cầm chén trà lên, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Đức Phi muội muội?
Nghe được cách xưng hô này, chúng phi tần đều đưa mắt nhìn nhau.
Thục phi là đang ở trên mây đó à?
Có những ánh mắt thức thời lập tức mở miệng nói: “Tính cách đó của Đức Phi, hoàng thượng có thể khoan nhượng được hai mươi mấy năm đã là kỳ tích rồi.”
“Lần này bị cấm túc nhất định là đã chọc giận hoàng thượng”
“Chỉ e là lần này bà ta sẽ không còn có thể nào trở mình được nữa.
“Đúng đó, bây giờ hậu cung đều nằm trong lòng bàn tay của Thục phi nương nương rồi, có thể thấy hoàng thượng đã đặt tình cảm dành cho người rồi.”
Trước những lời khen tặng như thế, Thục phi lại càng thêm choáng váng.
Nàng ta cuối cùng cũng đã trải nghiệm được cảm giác được làm hoàng hậu”, được làm “sủng phi” rồi.
Thoải mái.
Thực sự là quá thoải mái.
“Nương nương, bây giờ Đức Phi rơi đài rồi, chi bằng nương nương nhân cơ hội này mà làm chút gì đó đi, triệt để đẩy Đức Phi vào lãnh cung.
Để tránh bà ta có dịp trở mình, sẽ lại dày vò nương nương”
Có người hiến kế.
Thục phi híp mắt nói: “Lời này không thể nói bậy được, nếu để hoàng thượng nghe thấy, người có mấy cái đầu cũng không đủ chém đâu.”
Nhưng mà, lời này cũng đã cắm rễ trong lòng nàng ta rồi.
Cho chúng phi tần lui về xong, Thục phi lại bắt đầu suy nghĩ về câu nói đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta quyết định sẽ ra tay từ phía của Vân Quán Ninh trước
Đức Phi đã bị cấm túc rồi, không còn sức uy hiếp nào nữa.
Nhưng mà Vân Quản Ninh…
Là thế lực mạnh nhất ở sau lưng của Đức Phi.
Nếu không diệt trừ Vân Quán Ninh, nàng sẽ lại dùng cái miệng lợi hại đó của mình nói ra nói vào với hoàng thượng vài câu, Đức Phi sẽ nhanh chóng có thể được sủng ái trở lại… Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.
Thục phi tính kế, nhằm về phía của Vân Quán Ninh.
Trước giờ nàng ta chưa từng có qua lại gì với Vân Quán Ninh.
Mà nha đầu thổi này trước giờ cũng không có quen biết gì với phi tần ở hậu cung.
Không có cớ tiếp cận nàng, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.
Thường này, những người mà Vân Quán Ninh hay lui tới cũng chỉ có mấy người..