“À, là như này, trời vừa sáng thì bổn vương phi đã sai người tới phủ tướng quân truyền lời, nói cho phụ mẫu ta biết hôm nay ta sẽ về nhà mẹ đẻ.
Phụ mẫu nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ bổn vương phi không về nữa, cũng phải sai người tới gửi lời chứ không phải sao?”
Chu Oanh Oanh cười tự nhiên nói: “Đang Nhi, đừng quên nói cho phụ mẫu ta biết chờ bổn vương phi về ăn cơm trưa đó.”
Nói xong nàng ta lại ngỏ mắt nhìn Lại ma ma: “Lại ma ma, Thục mẫu phi không có việc gì lớn chứ? Bổn vương phi có thể hồi phủ tướng quân dùng cơm trưa không?”
“Chuyện này…”
Lại ma ma có hơi khó xử.
Nhưng vẫn gật đầu nói: “Cũng không làm tổn bao nhiêu thời gian của Hàn Vương phi đâu.”
“Vậy thì tốt!”
Chu Oanh Oanh hài lòng nói: “Đang Nhi, nhớ bảo phụ thân ta tiến cung đón ta vào trưa nay
nhé”
Nàng ta ngồi xe ngựa của Thục phi, không tiện để đưa nàng xuất cung cho lắm.
Đang Nhi đáp vâng, sau đó quay người rời đi.
Hướng này, cũng đích thực là hướng tới phủ tướng quân.
Lại ma ma thầm hoài nghi trong bụng, Chu Oanh Oanh đây là cố mang Chủ tướng quân ra uy hiếp Thục phi, cũng không tìm được điểm nào đáng nghi ngờ.
Sắc trời hôm nay rất tốt.
Mặc Diệp không có tảo triều, cố ý ở bên cạnh Vân Quán Ninh tản bộ trong vườn hoa.
Hôm nay Viên Bảo cũng không có tới Cố gia.
Cậu bé ngồi xổm trước một đóa hoa tường vi, không biết đang nghịch cái gì.
Đến mức trên khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn đó dính đầy bùn đất.
Nhớ tới việc tiểu nhi tử của mình có thể tự mình bào chế ra được “thuốc ngủ”, Vân Quán Ninh nhịn không được mà bật cười cảm thán.
Cho dù là thời hiện đại hay cổ đại, trong người Viện Bảo vẫn chảy dòng máu của Vân gia.
Vân gia chính là gia đình có truyền thống y dược lẫy lừng.
Cho dù nàng chưa từng dạy Viên Bảo y thuật, nhưng tiểu tử này lại có thể đọc hiểu sách về thuốc, tự mình nghiên cứu lĩnh vực này.
Viên Bảo quay lưng lại với bọn họ.
Nhìn bóng lưng kia, lại giống hệt một con chuột nhỏ đang đào hàng.
Mặc Diệp nhịn không được cười hỏi: “Nhi tử, con đang đào hang động đó à?”
“Người đừng có xen vào.”
Viên Bảo cũng không quay đầu lại mà đáp.
Giọng điệu này vẫn có chút kiêu ngạo pha lẫn mềm mại đáng yêu: “Chờ con làm xong đã thì người sẽ biết con đang làm gì thôi.”
“Tiểu tử này…”
Mặc Diệp bất đắc dĩ lắc đầu cười mắng: “Phụ hoàng nói, tính khí của nó giống hệt với bản vương lúc còn nhỏ.”
Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn hắn nói: “Có tiền đồ hơn chàng.”
“Viên Bảo biết làm thơ, chàng biết không?”
“Viên Bảo biết phối thuốc, chàng biết không?”
“Viên Bảo biết ca hát, chàng biết không?”
“Viên Bảo biết lấy lòng ta, chàng biết không?”
Vô số cái “biết không?” đó và thật sâu vào trong tâm hồn của Mặc Diệp.
Cũng và tới trái tim của hắn.
Hắn không khỏi cau mày: “Ai nói bổn vương không biết? Ninh nhi, có phải là trong mắt nàng bản vương không biết chút gì cả, là một kẻ rác rưởi vô tích sự?”
Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn hắn, không nói nửa lời.
Nhưng mà ánh mắt rõ ràng đang biểu thị: Chuyện này còn phải nói?
Mặc Diệp: “… Xem ra, đây là thời điểm để bản vương tung ra bản lĩnh thật sự của mình để nàng xem thử rồi.”
“Thử xem.”
Hắn dặn dò: “Chuẩn bị giấy và bút mực.”
“Chàng muốn làm gì?”
Vân Quán Ninh nhíu mày.
“Để nàng mở rộng tầm mắt.”
Mặc Diệp kiêu ngạo khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Vân Quán Ninh cũng vô cùng hiếu kỳ.
Tuy nàng với Mặc Diệp là phu thê.
Thế nhưng từ chỗ không biết gì về người nam nhân này, trải qua một năm nay cùng hắn tượng sát, đối đầu rồi cãi nhau mới biết được tính tình của hắn.
Còn về chuyện hắn biết cái gì…
Vân Quán Ninh nghĩ rằng hắn chỉ biết đánh rồi giết.
Hạ nhân chuẩn bị giấy và bút mực lên, Mặc Diệp bảo Vân Quán Ninh ngồi ở trong lương đình, bắt đầu vẽ tranh.
“Hóa ra, chàng còn có thể vẽ vời?”
Vân Quản Ninh cầm quạt tròn trong ty, lười nhác dựa vào lan can, ánh mắt ngó nhìn lên mái hiên: “Mặc Diệp, như này không giống chàng tý nào.”
“Ngoại trừ vẽ tranh, bản vương còn biết nhiều thứ khác.”
Mặc Diệp cầm bút đi vào đường nét..