“Bổn cung đã nổi nóng với Hoàng Thượng mấy ngày nay rồi, định sẽ tuyệt thực.
Những món canh này của Thục phi muội muội thật sự quá thơm ngon! Gợi lên cảm giác thèm ăn của bổn cung đây này.”
Đức phi nhìn Thục phi.
Thục phi tức giận đến nghiến răng.
Nàng ta vất vả cực khổ hầm canh cho Hoàng Thượng nhưng cứ như vậy bị tiện nhân này uống sạch chén này đến chén khác?
Còn bảo nàng ta múc canh cho bà ta, nàng ta là cung nhân hả?
“Bản thân Đức phi muội muội không có tay đúng không?”
Thục phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Đức phi lập tức nhìn về phía Mặc Tông Nhiên: “Hoàng Thượng.”
“Thục phi, múc canh cho Đức phi đi.”
Thục phi tủi thân nhưng không dám nói.
Múc cho Đức phi một chén rồi lại một chén, thấy canh trong chén đã cạn đến đáy, Thục phi mới nhịn không được mà nói: “Hoàng Thượng, ngài nếm một ngụm đi!”
Ai biết Đức phi có thể ăn nhiều như vậy!
Một chén canh này thế mà bị bà ta uống hết sạch!
Nàng ta ôm lấy chén canh tựa như bảo vệ cho đứa con, không muốn đưa cho Đức phi.
Đức phi cũng không để ý mà chỉ đặt cái chén không xuống: “Hoàng Thượng, tay nghề hầm canh của Thục phi muội muội đúng là không tệ, thần thiếp rất thích!”
Vừa nghe bà ta nói thích…
Mặc Tông Nhiên vung tay lên: “Thục phi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày hầm cho Đức phi một chén canh đưa đến Vĩnh Thọ Cung.”
Thục phi dấu chấm hỏi đầy đầu: “Hoàng Thượng, ngài nói cái gì?”
Nàng ta là Thục phi!
Là Thục phi Chưởng quản lục cung đấy!
Mẫu gia của nàng ta chính là phủ Ngụy Quốc Công!
Thế mà Hoàng Thượng xem nàng ta như nữ đầu bếp, còn là nữ đầu bếp của Đức phi?
Làm sao Thực phi nuốt được cục tức này chứ?
“Sao vậy? Nàng không vừa ý à?”
Thục phi đang muốn gật đầu, chỉ nghe Mặc Tông Nhiên lại nói: “Nếu nàng không vừa ý, vậy thì mỗi ngày sáng hay tối cũng đều đưa canh đi! Còn không vừa ý tiếp thì một ngày ba bữa cơm đều đưa.”
Lời nói đã đến bên miệng nhưng Thục phi bèn lập tức nuốt ngược về: “Thần thiếp không dám..”
“Ừm, canh không tồi, quay về đi.”
Mặc Tông Nhiên hạ lệnh đuổi khách.
Thục phi mang theo chén canh hết nhăn, giận mà không dám nói gì, đi một bước quay đầu ba lần lưu luyến đi ra ngoài.
Vốn tưởng rằng, thừa dịp Đức phi và Triệu Hoàng Hậu đều bị cấm túc, nàng ta có thể ở trước mặt hoàng thượng đường hoàng tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Không ngờ là hôm nay sẽ đụng phải Đức phi.
Tên thần ôn dịch này!
Nàng ta không những không được Hoàng Thượng khen ngợi, ngược lại còn biến thành nữ đầu bếp của Đức phi… Trong lòng Thục phi sao có thể nuốt trôi cục tức này đây?
Sau khi nhìn thấy Thục phi đi ra ngoài, lúc này Đức phi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hoàng Thượng, xem ra việc cấm túc thần thiếp là có nguyên nhân nhỉ.”
Bà ta nói đầy ẩn ý.
“Ái phi có ý gì? Trẫm nghe không hiểu.”
Mặc Tông Nhiên cười gượng, ra vẻ nghe không hiểu ngụ ý trong lời nói của bà ta.
Đức phi cười lạnh: “Chắc hẳn mấy ngày nay thần thiếp cấm túc, hôm nay là Thục phi, ngày mai là Lưu quý phi, ngày sau lại là Mai Đáp Ứng… Người được Hoàng Thượng yêu thương mỗi ngày đều không trùng lặp.”
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của bà ta, trong lòng Mặc Tông Nhiên “Lập bộp” một chút.
Xem ra, cơn giận trong lòng Đức phi vẫn còn chưa tiêu tan mà…
“Không phải, ái phi, nàng hiểu lầm trẫm rồi!”
Ông cố gắng giải thích..