Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Vân Quán Ninh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm thu dọn hộp thuốc, nhưng mà khóe mắt lại lẳng lặng quan sát biểu cảm của Mặc Mĩ.

Chỉ thấy hắn ta đang đăm chiêu mà lặp lại: “Đinh định kích thủy, chữ Đinh này cũng thật là kỳ diệu.

Dùng nó làm tên của một cô nương rất có ý cảnh.”
Vân Quán Ninh cảm thấy buồn cười.

Mặc Vĩ ở trong Vương phủ nhiều năm như thế, chỉ e là rất ít khi tiếp xúc với nữ nhi rồi nhỉ?
“Huynh cảm thấy tam muội của ta như nào?”
Vân Quán Ninh tựa như là thuận miệng hỏi thế.

Mặc Vĩ rất nhạy cảm.

Vừa nghe được câu này đã cảm nhận được chút gì đó.


Hắn ta vội vã thu hồi vẻ mặt lại, nói: “Ngươi hỏi bổn vương câu này làm gì?”
“Thì nhân lúc rảnh rỗi, nói tý chuyện phiếm thôi.”
Vân Quán Ninh vẫn tỏ vẻ thản nhiên như thường, còn cười nhạo Mặc Vĩ: “Huynh căng thẳng như thể làm gì? Chẳng lẽ huynh có ý gì với tam muội của ta?”
“Ta nói cho huynh biết, tam muội của ta không thích kiểu cứng nhắc như huynh đâu, huynh đừng có ý đồ gì với nó.”
Nàng là cố ý nói như thế.

Chắc ăn là Trần Bá đã nói với Mặc Vĩ chuyện của Vân Định Định rồi.

Còn Mặc Vĩ…
Tuy đã tuổi này rồi, nhưng mà là lần đầu tiên biết yêu.

Vân Quản Ninh là đệ muội của hắn ta, lại là một người hay nhe nanh múa vuốt, hắn ta không kiểm soát được, cũng không dám có tư tâm gì.

Nhưng mà Vân Đinh Đinh lại là kiểu năng động nhí nhảnh, lại vừa hay vẫn chưa có chỗ nào ưng thuận để gả đi.

Quả nhiên là Mặc Vĩ có chút động lòng phàm rồi.

“Ta không có!”
Hắn ta vội vã giải thích, dưới tình hình cấp bách, hai chữ “bổn vương” thường ngày đều quên béng đi mất: “Vân Quán Ninh, người đừng có nói bậy, ngươi như thế là đang hủy hoại danh dự của ta.”
“Vậy sao?”
Dáng vẻ bối rối cục súc đó của hắn ta khiến Vân Quán Ninh nở nụ cười thỏa mãn.

“Được, ta không đùa huynh nữa.”
Nàng để hộp thuốc sang một bên: “Chỉ có điều, phụ thân ta là một người có mắt nhìn khá cao.”
KO
“Ông ấy vẫn luôn muốn gả tam muội cho một gia đình thật tốt.


Nghe nói mấy hôm nay, ông ấy đang tuyển chọn vị hôn phu cho tam muội, cũng không biết tam muội sẽ chịu nhà nào nữa.”
Nói xong, nàng lắc đầu thỏa dài ngao ngán: “Ai có thể lấy được tam muội của ta, thật là có phúc nha!”
Mặc Vĩ bên này, một mặt cau có.

Hắn ta vờ như không có để ý, nhưng trong mắt đã bắt đầu kéo mây đen tới phủ đầy u ám.

Vân Quán Ninh và Vân Đinh Đinh vừa mới đặt chân đi, hắn ta đã gọi Trần Bá tới hỏi: “Ngươi cảm thấy, hình tượng của bổn vương như nào?”
“Vương gia chính là long phụng giữa người thường, lại tuấn tú trời sinh, chính là kinh thành xuất tuấn kiệt!”
Trần Bá nịnh hót.

Mặc Vĩ gật đầu thỏa mãn: “Vậy tốt, Vân Quán Ninh nói cơ thể của bổn vương đã khởi sắc rất nhiều, chậm nhất là đông này sẽ có thể đi ra ngoài phủ được rồi.”
“Ngươi đi hỏi thăm giúp bổn vương một chút, vương phủ của phủ Ứng Quốc Công là ở đâu.”
Chuyện đầu tiên mà hắn ta ra khỏi phủ là tới thẳng phủ Ứng Quốc Công.

Trần Bá sững sờ: “Phủ Ứng Quốc Công?”
“Vương gia, người muốn hỏi thăm phủ Ứng Quốc…”
Còn chưa nói xong, Trần Bá bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Vương gia nhà mình, như này là mở mang đầu óc rồi nha!

Ông ta kích động đến nước mắt đầy mặt, vội vàng vỗ tay nói: “Được rồi, lão nô sẽ đi hỏi thăm… Không đúng, Vương gia, lão nô biết phủ Ứng Quốc Công đâu.”
Ông ta đẩy Mặc Vĩ đi ra ngoài: “Lão nô dắt ngài đi xem thử một chút.”
Mà lúc này, hai tỷ muội Vân Quận Ninh và Vân Đinh Đinh vừa mới đi tới ngoài cửa.

Nghe được tiếng động phía sau, Vân Quán Ninh còn chưa kịp quay đầu nhìn lại đã bị Vân Định Định lôi đi xa: “Đại tỷ, muội còn một vấn đề này muốn hỏi tý.”
“Hôm nay tỷ đã nói gì với nhị tỷ vậy?”
Theo nàng ta thấy, người bình thường kiêu ngạo, ngông cuồng như nhị tỷ của nàng ta, hôm nay lại ở trước mặt đại tỷ mà…
Ngoan ngoãn giống như một con thỏ trắng.

Quả nhiên, muốn trị kẻ ác như Vân Đinh Lan thì phải cần lấy ác trị ác.

Mà ở trước mặt đại tỷ, kẻ ác đều là một món trên bàn ăn mà thôi.

Vân Quán Ninh nở nụ cười thâm sâu: “Sáng mai không phải muội sẽ biết sao? Muội cứ ngoan ngoãn chờ đợi chút đi, ngày mai sẽ có trò hay để xem đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận