Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Cũng vì câu nói đó của Vân Quán Ninh, rằng sáng mai có trò hay để xem.

Vân Đinh Định kích động đến cả đêm không ngủ được.

Hôm sau trời vừa ửng sáng, Mặc Diệp đã tiến vào cung thượng triều, vốn dĩ không muốn đi tới chỗ của Mặc Hồi Phong uống rượu mừng”.

Hắn tiện đường đưa Viên Bảo tới Cố gia, Vân Quán Ninh thì ngủ một giấc thật đã, mãi cho tới lúc Như Yên gõ cửa phòng hỏi: “Vương Phi, người còn đang ngủ ạ?”
“Trò hay của phủ quốc công lên sàn rồi!”
“Nhanh vậy sao?”
Vân Quán Ninh mở mắt ra hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Giờ mão rồi.”
“Chà, ta ngủ trễ tới vậy rồi sao?
Vân Quán Ninh lật đật ngồi dậy: “Nhanh nhanh nhanh, ta còn phải tới phủ quốc công xem trò hay nữa.


Trò hay này mà thiếu đi ta thì làm sao có thể diễn tiếp được.

Như Yên vội vàng giúp nàng thay y phục.

Vân Quán Ninh còn không kịp ăn sáng, huơ vội cái bánh bao đã chạy ra ngoài.

Như Yên chạy theo sau thở dài: “Có Vương Phi nhà ai mà như người không chứ.”
Sở Vương phi, đoan trang hiền thục.

Hàn Vương phi… Bỏ đi, Hàn Vương phi đã kết nghĩa “huynh đệ sống chết có nhau” cùng với Vương Phi nhà nàng ta mà, cho nên không đề cập tới làm gì.

Tam Vương phi, mặc kệ tấm địa như nào, chí ít thì ngoài mặt vẫn ôn nhu cao quý.

Còn Vương Phi nhà nàng ta, ra ngoài đi như chạy, thích tham gia mấy trò náo nhiệt.

Hai người sắp tới phủ quốc công rồi.

Ngay lúc này, bên ngoài phủ quốc công đã bài trí một hàng dài người.

Mấy người này đều là gia đình cùng với bà tử của Tam Vương phủ phái tới để đốn tân nương, tính tới giờ này lẽ ra đã đón được Vân Đinh Lan ra ngoài rồi, nhưng mà cả đám người đây vẫn đang đứng ở ngoài cửa.

Không chỉ không vào được, mà không đón được tân nương nên cũng không dám đi.

Hạ nhân của Vương phủ đứng ở ngoài cửa, cầu xin hết nước để hạ nhân của phủ quốc công cho bọn họ đi vào.

Hạ nhân của phủ quốc công ngăn ở trước cửa, đáp:”Không được.”

“Nhị tiểu thư nhà ta đã có dặn dò, bảo Tam Vương gia phải đích thân tự mình tới đón.

Nếu như hôm nay Tam Vương gia không tới đón, nàng ấy sẽ không bước ra khỏi cửa, các ngươi cũng đừng hòng đi vào.”
“Các ngươi bị làm sao vậy? Biết rõ Vương gia nhà ta bị hoàng thượng cấm túc, không tiện ra ngoài.”
Hạ nhân của Vương phủ rướn cổ lên, vô cùng tức giận mắng: “Hơn nữa, Vân nhị tiểu thư của chúng ta gả vào Vương phủ chẳng qua chỉ làm trắc phi mà thôi, vốn dĩ không cần Vương gia nhà ta tự mình tới đón.”
“Các ngươi là có ý gì? Là đang nói nhị tiểu thư nhà ta chỉ là một thân phận thiếp không người muốn đón sao?”
Hạ nhân của phủ quốc công xắn tay áo lên: “Nhị tiểu thư nhà ta tuy là chỉ làm trắc phi, nhưng mà các ngươi cũng đừng quên, đây là ý chỉ hôn của hoàng thượng!”
“Nếu Tam Vương gia không tới thì chính là coi thường thánh chi!”
Hạ nhân của Vương phủ tức giận: “Ngươi chớ có nói bậy nói bạ!”
Hai bên hạ nhân đối diện với nhau như hổ rình mồi, bầu không khí căng thẳng đến mức dường như có thể bùng nổ, đánh nhau bất cứ lúc nào.

Khách khứa tới xem trò vui rất nhiều, nhưng không có ai đứng ra hòa giải.

Vân Chấn Tung cũng không biết đang làm gì, đến giờ vẫn chưa có đi ra kiểm tra.

Mãi cho tới khi Vân Quán Ninh tới phủ.

“Minh Vương phi.”

Tất cả mọi người đều cung kính thỉnh an.

“Đang làm trò gì thế?”
Vân Quán Ninh lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày vui của nhị muội nhà ta cùng với Tam Vương gia, các ngươi ầmĩ như thế, chủ tử nhà các ngươi có biết không?”
Nàng vẫn chưa chỉ đích danh rốt cuộc là đang nói hạ nhân của phủ quốc công, hay là hạ nhân của Tam Vương phủ.

Nhưng mà hạ nhân của hai bên phủ đều cúi thấp đầu, không ai dám hé hé.

Nhân vật đang đứng trước mặt họ có địa vị cao như nào ở trong thành chứ, có ai còn không biết nữa sao?
Có hoàng thượng làm chỗ dựa, Vân Quán Ninh cũng có một uy tín nhất định ở trong lòng mọi người, phất như diều gặp gió.

“Một đám xấc xược!”
Vân Quán Ninh không chút khách khí mà mắng tới: “Hôm nay có đông đảo tân khách như này, lại còn có người qua đường ở bên ngoài, các ngươi là đang muốn bôi tro trét trấu vào mặt chủ tử của mình hay sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận