Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Tần Tự Tuyết cũng là một lòng muốn làm cho Vân Đinh Lan xấu mặt.

Cho nên đã cố ý lấy một tấm vải lụa mỏng như thế, phải người mang tới cho Vân Đinh Lan.

Thế nhưng, cũng chỉ là muốn để Vân Đinh Lan xấu mặt mà thôi.

Lại không ngờ rằng phải làm trễ nãi giờ lành, khiến cuộc hôn sự này rối tung.

Chỉ hôn của hoàng thượng, có ai dám tùy tiện làm rối tung chứ?
Khiến Vân Đinh Lan xấu mặt không quan trọng, nhưng nếu như làm trễ giờ lành, nhất định sẽ rước phải một ngôi sao chổi vào nhà, như thế thì sẽ khiến Vương phủ này chó gà không
yên.

“Tiện nhân này, sao ả ta dám chứ?”
Tần Tự Tuyết dùng sức quật ngã chén trà trong tay.


Tử Tô vội vàng dùng hai tay làm thành chữ thập, nhỏ giọng nói: “Không xui rủi, không xui rủi.”
“Khách khứa đều chờ đầy ở ngoài vườn rồi, Vương gia bên kia cũng sai người tới hỏi nhiều lần rồi.

Tiện nhân này, lại dám làm giả với bổn vương phi vào lúc này?”
Tần Tự Tuyết giận đến chịu không nổi.

Vân Đinh Lan rõ ràng là muốn đối nghịch với nàng ta đây mà.

Tử Tô không nhìn nổi cảnh này, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Vương phi, cải bộ giá y kia quả thực là có chút tiết kiệm vải.”
Còn hơn cả tiết kiệm, đích xác là không thể nào mặc như thế để ra ngoài gặp người khác được.

“Vân nhị tiểu thư không muốn mặc, đó cũng…”
“Cũng cái gì?”
Tần Tự Tuyết phóng ánh mắt dao găm nhìn qua: “Đồ ăn cây tảo rào cây sung, bổn vương phi chính là vương phi, lúc trước tận tâm tận lực hầu hạ ả ta như vậy, còn chăm sóc đứa bé.”
“Ai ngờ ả tiện nhân đó lại là giả mang thai.”
Nói tới chuyện này, trên mặt nàng ta càng lúc càng phẫn nộ, gần như là phát tiết lên rồi.

Vốn tưởng sau chuyện đó thì Vân Đinh Lan sẽ không có cơ hội tiến vào Vương phủ nữa.

Ai ngờ, Mặc Tông Nhiên lại đột ngột ban xuống chỉ hôn.

“Lừa gạt bổn Vương phi cũng thôi đi, còn để bổn Vương phi phải mất hết thể diện ở trước mặt Vương gia, trở thành trò cười khắp cả kinh thành! Thậm chí cũng bởi vì chuyện này mà Vương gia bị tước đi phong hào, cấm túc trong Vương phủ.”
Tần Tự Tuyết cũng chịu nhiều đau khổ, lại không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

Mộng tưởng được làm hoàng hậu của nàng ta đã hoàn toàn phá sản rồi.

Mấy tháng nay, nàng ta phải mặt dày lắm mới miễn cưỡng coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra.


Miễn cưỡng lắm mới thuyết phục được Mặc Hồi Phong, bảo rằng bọn họ vẫn còn cơ hội trở lại thời huy hoàng như trước.

Nào ngờ ả tiện nhân Vân Đinh Lan đó lại vỗ cho nàng ta một cái tát thật mạnh.

“Lần này nếu không có chỉ hồn của phụ hoàng thì bổn vương phi tuyệt đối sẽ không để cho ả ta tiến vào cửa của Vương phủ.

Coi như là nể mặt phụ hoàng, bổn vương phi tận tâm tận lực lo liệu chuyện hôn sự.”
Vân Đinh Lan lại không biết điều như thế?
Tần Tự Tuyệt hít một hơi thật sâu, nói: “Rốt cuộc là ả ta muốn như thế nào?”
“Ả ta là trắc phi, chẳng lẽ còn muốn mặc giá y đàng hoàng chính thống hay sao?”
Tử Tô dè dặt nói: “Vương phi, có lẽ Vân nhị tiểu thư chỉ là thấy cái bộ giả y đó quá mỏng…”
“Mỏng? Trời nóng gắt như này, còn cần bổn vương phi phải phải người tới mang chăn giường qua cho ả ta làm giá và?”
Độ chua ngoa của Tân Tự Tuyết cũng coi như là lợi hại thêm được mấy phần rồi.

Tử Tô không dám tiếp lời, chỉ lo nói nhiều lại bị Tần Tự Tuyết mắng ăn cây táo rào cây sung.

Tần Tự Tuyết đi qua đi lại trong phòng, Tiểu Ấn Tử ở ngoài cửa rướn cổ lên hỏi: “Vương phi, Vương gia bảo tiểu nhân tới hỏi, Vân nhị tiểu thư bao giờ thì tiến vào Vương phủ?”
“Không đi hỏi Vân Đinh lan, hỏi bổn vương phi làm cái gì?”
Tần Tự Tuyết tức giận nói: “Bổn vương phi không có đi đón tân nương!”

Tiểu Ấn Tử rụt cổ về: “Là Vương gia…”
“Về báo với Vương gia, cứ nói là Vân Đinh Lan sắp tới rồi.

Bảo Vương gia chờ một chút.”
Tần Tự Tuyết cau mày đuổi Tiểu Ấn Tử đi, Tử Tô bên này lại có chút bận tâm hỏi: “Vương phi, bây giờ Vân nhị tiểu thư đã rõ ràng là đang trở chứng, người định làm gì?”
“Bổn vương phi nghĩ ra biện pháp rồi”
Tân Tự Tuyết cười lạnh.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua tấm bình phong, ở phía bức tường sau tấm bình phong có treo một bức tranh.

Là tranh của họa sĩ cung đình đã vẽ ngày đại hôn của nàng ta và Mặc Hồi Phong lúc trước để làm kỉ niệm, vẫn còn treo đến tận bây giờ.

Tân Tự Tuyết chậm rãi cong môi lên nói: “Bổn vương phi muốn cho con tiện nhân đó phải ghi nhớ thật kỹ, rốt cuộc ai mới là nữ chủ nhân của Vương phủ này!”
Nàng ta ngoắc tay gọi Tử Tô, nhẹ giọng dặn dò: “Ngươi lui đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận