Hôm nay tuy là ngày vui của Mặc Hồi Phong.
Nhưng mà chỉ là cưới một tiểu trắc phi mà thôi, huống hồ hắn ta bị cấm túc ở Vương phủ, bị tước đi phong hào, sa vào cõi phàm tục.
Vì thế mà hôm nay chỉ có Mặc Hồi Diên và Nam Cung Nguyệt tới Tam Vương phủ, giúp bọn họ chiêu đãi tân khách.
Xưa có câu trưởng tẩu như mẫu thân.
Triệu hoàng hậu bị cấm túc ở Khôn Ninh Cung, Mặc Tông Nhiên càng không thể tự mình xuất cũng uống rượu mừng.
Đức Phi và Thục Phi lại làm như không biết chuyện này, bởi thế cho nên Tam Vương phủ vô cùng thanh vắng.
Tuy là ngày đại hỉ, nhưng mà khách khứa ra vào Tam Vương phủ cũng gom lại không quá nhiều người.
Còn không náo nhiệt bằng ở phủ Ứng Quốc Công.
Dù sao thì bây giờ, nếu như ra vào Tam Vương phủ…
Chắc chắn sẽ bị coi là “bè phái của Mặc Hồi Phong”.
Vì thế mà bây giờ, cũng không có người nào dám lui tới cùng với Mặc Hồi Phong.
Cho tới những vị Vương gia khác cũng vậy.
Mặc Hàn Vũ bị cấm túc, Chu Oanh Oanh về nhà thân sinh.
Mặc Vĩ đóng cửa không ra, Mặc Du Du không thích gặp người khác.
Mặc Diệp vào cung thượng triều, Mặc Phi Phi lại không nể tình.
Vì thế, ngoại trừ Vân Quán Ninh ra, cũng không có ai nể mặt mà tham gia ngày thành hôn này.
Giữa lúc hai bên nhà tân lang và tân nương cứ kì kèo không chịu nhượng bộ, giờ lành cũng đã qua.
Vân Chấn Tung sốt ruột, liên tục giậm chân: “Lan nhi, Lan nhi, con bảo phụ thân phải nói con như thế nào mới được đây?”
“Bỏ lỡ giờ lành chính là xui xẻo!
“Phụ thân, người sốt ruột như thế làm gì chứ?”
Vân Đinh Lan không hề để ý tới: “Đã bỏ lỡ giờ lành rồi, lẽ nào bây giờ chạy đi thì có thể đuổi kịp giờ lành hay sao?”
“Hơn nữa, không phải phụ thân không thích con gả vào Tam Vương phủ sao? Tại sao bây giờ lại gấp gáp như thế?”
Nàng ta đúng là không hề để ý chút nào.
Đúng như Vân Quán Ninh từng nói, cuộn hôn sự này là do hoàng thượng chỉ hôn.
Cho dù Vân Chấn Tung không muốn gả nàng ta đi, Tân Tự Tuyết không muốn cho Mặc Hồi Phong cưới.
Nhưng mà thánh chỉ đã ban ra, không ai có thể thay đổi.
Bọn họ cứ giằng co qua lại như thế đã không phải là chuyện hay ho gì rồi, đã vậy còn quan tâm cái gì mà giờ lành hay không giờ lành nữa chứ… Chỉ cần hôm nay có thể vào được Tam Vương phủ là được rồi.
Không được vậy thì ngày mai.
“Không phải ta sốt ruột, chuyện này nếu để hoàng thượng và hoàng hậu nương nương biết được.”
Vân Chấn Tung lắc đầu thở dài một hơi.
“Biết thì biết thôi!”
Vân Đinh Lan cười nhạo: “Chuyện đều đã vỡ lẽ ra vậy rồi, hoàng thượng nhất định cũng đã sớm biết.
Hiện tại cũng không có phải người tới giải quyết, chứng tỏ là không có quan tâm ở đây chúng ta nháo như nào.”
“Hơn nữa, chuyện này không thể trách con.”
“Cho nên con vẫn định sẽ tiếp tục giằng co như thế?”
Trước ánh mắt không hài lòng của Vân Chấn Tung, Vân Đinh Lan hừ nhẹ một tiếng nói: “Đúng vậy, ả tiện nhân Tần Tự Tuyết đó chính là không đợi được lúc con vào tới cửa mà làm như thế ra oai dằn mặt con trước.”
“Nếu như hôm nay con thật sự cúi đầu chịu nhượng bộ, vậy sau này còn ai coi trọng con nữa?”
“Ngay cả mặt mũi của phụ thân người, có thể cũng đều sẽ mất sạch.”
Nghe người kia nói thế, Vân Chấn Tung cũng cảm thấy rất có lý.
Vân Đinh Lan vứt tấm giá y mỏng dính kia xuống đất, đạp lên mấy phát cũng vẫn chưa hả giận: “Phụ thân người xem, món đồ này con có thể mặt mà ra khỏi cửa sao?”
Nói tới đây, ánh mắt nàng ta đột nhiên thay đổi.
“Đúng rồi, con nghĩ ra được cách rất hay.”
Nhìn thấy hai mắt Vân Đinh Lan sáng ngời, Vân Chấn Tung cũng cảm thấy hồi hộp trong lòng: “Con nghĩ ra cách gì?”
Trực giác mách bảo cho ông ta biết, không phải là chuyện gì hay ho.
Vân Quán Ninh và Vân Đinh Đinh không thể chơi chung được với Vân Đinh Lan.
Vì thế nên trong lúc đợi phía Vương phủ bên kia nhượng bộ, tỷ muội hai nàng cùng ra ngoài tản bộ, lúc quay trở lại đã thấy Vân Đinh Lan mặc bộ giá y hồng nhạt mỏng manh đó vào.
Bên trong chỉ mặt một cái yếm màu hồng nhạt, ngay cả quần váy quấn quanh cũng không có.
Cũng may trong phòng chỉ có chủ tớ hai người Vân Đinh Lan và Lục Dữu.
Nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ đó của Vân Đinh Lan, Vân Đinh Đinh đều đỏ bừng mặt, vội vã đưa tay che hai mắt lại: “Nhị tỷ, tỷ, tỷ…”.