Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Vân Quán Ninh nhìn hộp gấm kia, lại lộ một nụ cười sâu xa… Xem ra, nữ nhân Tần Tự Tuyết này là quyết tâm, đến cả vốn ban đầu cũng lấy ra cả rồi.

Nhìn nụ cười trên mặt Vân Quán Ninh, Vân Đinh Đinh biết e rằng chiếc hộp bằng gấm này không hề đơn giản.

Nàng ấy nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ tỷ, tỷ có biết trong hộp gấm này có gì không?”
“Em không nghe bà lão kia nói là giá y sao?”
Nụ cười trên môi Vân Quán Ninh trở nên tươi hơn, ánh mắt cười đùa: “Nhưng bộ giá y này còn có một bí mật khác, tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường có thể mặc được.”
Nghe đến đây, Vân Đinh Đinh rất khó hiểu.

Nếu đã là giá y, tại sao người bình thường lại không thể mặc được?
Chẳng lẽ, bộ giá y này vẫn điều gì kỳ lạ sao?
Vừa nghĩ tới đó, bà lão đã cung kính bưng chiếc hộp gấm bước vào nhà.

Vân Đinh Lan vui vẻ cầm lấy chiếc hộp gấm và mở ra ngay lập tức.


Sự cung kính này của bà lão khiến nàng ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Nhưng thật không ngờ rằng bà lão này không phải là đang cung kính với nàng ta vị trắc phi sắp cưới về này, mà là đang cung kính chiếc hộp gấm đang cầm trong tay!
Vân Đinh Lan vô cùng vui mừng mở chiếc hộp ra và thấy giá y bên trong…
“Đây, đây là?”
Đập vào mắt là một màu đỏ rực rỡ.

Màu đỏ chói mắt, màu đỏ tôn quý!
Là màu đỏ thuần!
Vân Đinh Lan sững sờ nhìn bộ giá y trong hộp: “Ai chuẩn bị bộ giá y này cho ta?” Không đợi bà lão trả lời, nàng ta lại nôn nóng hỏi tiếp: “Là vương gia
sao?”
“Nhất định là vương gia biết ta đã phải chịu ấm ức, cho nên mới đặc biệt sai người chuẩn bị giá y? Là vương gia đứng về phía ta, cho nên mới chuẩn bị giá y đẹp đẽ và tôn quý như vậy đúng không?!”
Vân Đinh Lan đắm chìm vào trong tưởng tượng của chính mình, tự nói chuyện một mình, không thể nào thoát khỏi được.

Bà lão: “… không phải là vương gia.”
“Là vương phi nhà ta.”
Một câu nói như một cây gậy đập vào đầu khiến Vân Đinh Lan tỉnh mộng.

“Ngươi nói gì?”
Nàng ta chế nhạo xua tay: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào được!”
“Vương phi của các ngươi chỉ mong sao hôm nay ta sẽ bị mất hết thể diện.

Làm sao có thể đích thân chuẩn bị giá y như thế này cho ta được?”
Chẳng phải bộ giá y màu hồng giống như vải màn đó là một bằng chứng tuyệt vời hay sao?
Tần Tự Tuyết, con tiện nhân đó, chắc hẳn là không thấy nhìn thấy nàng ta tốt đẹp.

Nàng ta chắn chắn là phản đối và oán hận đối với việc Vân Đinh Lan có thể gả vào Tam vương phủ.


Tần Tự Tuyết làm sao có thể chuẩn bị bộ giá y này cho nàng ta được!
Bà lão nghiêm túc đáp: “Vân Nhị tiểu thư, bộ giá y này quả thật là do vương phi của chúng ta chuẩn bị cho người.

Vương gia không hề quan tâm đến chuyện này.

Hôn sự này từ đầu đến cuối đều là do vương phi của chúng ta lo liệu.”
Vân Đinh Lan choáng váng.

Mặc Hồi Phong không chút quan tâm đến hôn sự này sao?
Hôn sự này từ đầu đến cuối đều là do Tần Tự Tuyết lo liệu này ư?
“Không thể nào!”
Nàng ta trừng mắt nhìn bà lão: “Ngươi tới đây để ra oai phủ đầu ta thay cho Vương phi của ngươi đúng không?”
Vân Quán Ninh cười nhẹ.

Ban nãy còn nói là Vân Đinh Lan rất ngốc, nhưng bây giờ nàng thấy cũng không đến nỗi cực kỳ ngốc.

Ít nhất nàng ta vẫn có thể nhìn ra bà lão này là do Tần Tự Tuyết phái đến để dằn mặt nàng ta!
Tốt xấu gì cũng là bà lão đi theo vương phi.


Bà lão này không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, bà ta chỉ liếc mắt nhìn Vân Đinh Lan: “Vân Nhị tiểu thư.”
“Cho dù người có gả vào Vương phủ thì cũng chỉ là trắc phi mà thôi.

Chủ mẫu của Vương phủ, thê tử chính thất của vương gia là vương phi nhà ta.”
Bà ta chậm rãi nói: “Vương phi nhà ta cần gì phải cho nô tỳ đến để ra oai phủ đầu người?”
Nói trắng ra, Vân Đinh Lan chỉ là một trắc phi mà thôi.

Nói khó nghe hơn một chút, thì chỉ là một món đồ chơi của Mặc Hồi Phong mà thôi.

Ý bà lão là vậy.

Vân Đinh Lan hiểu hết.

Nàng ta tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, làm ra vẻ muốn hất hộp gấm trên bàn xuống đất: “Giá y rách gì chứ! Ta không thèm! Mau đem nó đi ngay cho ta!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận