Mặc Hồi Phong cũng chẳng muốn bảo vệ Vân Đinh Lan, chỉ nghĩ đến… không biết tại sao phụ hoàng lại đột nhiên tứ hôn cho hắn ta và Vân Đinh Lan, nhưng nếu phụ hoàng đã tứ hôn rồi thì cũng nói rõ, phụ hoàng vẫn còn quan tâm đến hắn ta, vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ hẳn ta.
Nói không chừng, hắn ta còn có thể trở mình!
Vì vậy nên hắn ta cũng không muốn ngày hôm nay xảy ra sai sót nào.
Hắn ta thấp giọng nói: “Thôi đủ rồi! Có gì muốn nói thì nói riêng sau đi.
Bây giờ quan khách vẫn còn đây, chớ để cho người ta chê cười!”
Vân Đinh Lan vừa nghe vậy thì kích động, nước mắt lưng tròng.
Hức hức hức, Vương gia vẫn yêu thương y nhất mà!
Ả nhìn về phía Mặc Hồi Phong với đôi mắt đẫm lệ, chưa đậm tình ý.
Ánh nhìn như muốn nhấn chìm hắn ta vào trong đôi mắt: “Vương gia, hức hức hức, đa tạ vương gia nói thay cho thiếp!”
Mặc Hồi Phong không thể kìm nổi trước ánh mắt “thâm tình” của ả, lúc đầu khi Vân Đinh Lan sống ở Vương Phủ… là để sinh con trai cho hắn ta, ngày ngày kéo lấy hắn ta vào phòng.
Những ngày tháng đó, Mặc Hồi Phong suýt nữa là bị ép cạn sức lực.
Nhìn thấy Vân Đinh Lan không chỉ đi vòng đường khác, mà còn trốn vào trong phòng của Tần Tự Tuyết, không dám ở cùng với Vân Đinh Lan.
Bây giờ nhìn thấy ánh mắt đó của ả, Mặc Hồi Phong giật mình một cái rồi hấp tấp dời mắt sang nơi khác.
“Không phải bổn vương bảo vệ cho nàng!”
Hắn ta vội vàng giải thích: “Bốn vương còn cần thể diện nữa.”
Quan khách ở khắp cả sảnh đường, sao mà hắn ta không cần thể diện cho được?
Hắn ta cần thể hiện, còn Vân Đinh Lan hiển nhiên là không cần thể diện rồi.
Ở mặc kệ quan khách đang có mặt, mặc kệ sự tức giận của Tân Tự Tuyết, lập tức quỳ lên trước, ôm lấy hai chân của Mặc Hồi Phong: “Vương gia, trong lòng chàng vẫn còn có thiếp.
Chàng vẫn yêu thương thiếp nhất có đúng không?”
Tần Tự Tuyết ở bên cạnh, đã tức đến nổi nghiến răng treo trẹo thành tiếng!
Con tiện nhân này! Coi nàng ta như vô hình hay sao?
Chu Oanh Oanh cũng khoác lấy tay Vân Quán Ninh, thầm thì bên tai nàng: “Ta tưởng đầu chỉ có da mặt của ta là đã dày lắm rồi.
Không ngờ rằng da mặt của Vân Đinh Lan còn dày hơn!”
“Ta coi như muội đang khen nàng ta.”
Vân Quán Ninh bật cười một tiếng: “Nhưng mà màn kịch hôm nay, thật đúng là không chắc chắn, tới cuối cùng ai là kẻ thắng.”
Da mặt của Vân Đinh Lan dày nhưng cũng chỉ là một trắc phi, lại còn làm lỡ giờ lành, là người đuối lý trước.
Da mặt của Tần Tự Tuyết mỏng, nhưng là vương phi đường đường chính chính.
Bình thường vẫn coi như là có kiêng nể cho thể diện của Mặc Hồi Phong và Vương Phủ.
Hôm nay nàng ta có thể thẳng thừng làm khó làm dễ Vân Đinh Lan ngay trước mặt mọi người, nói rõ nàng ta đã thay đổi” rồi.
Một người phụ nữ có vọng tưởng làm hoàng hậu thì sao có thể là một mặt hàng đơn giản được?
Vân Quán Ninh nhìn sang Tần Tự Tuyết với cái nhìn hào hứng.
Lúc trước, bất luận nàng có bức bách nàng ta thế nào thì Tần Tự Tuyết vẫn làm ra vẻ “gái ngoan” chịu điều oan ức.
Thế cho nên bọn người Đức Phi năm lần bảy lượt cho rằng nàng ăn, hiếp Tân Tự Tuyết.
Nàng không thể ép Tần Tự Tuyết bộc lộ tài năng thật sự của nàng ta ra trước mặt mọi người…
Không ngờ rằng hôm nay, nàng ta ngược lại bị Vân Đinh Lan ép đến nổi phải nổi trận lôi đình trước mặt mọi người.
Có thể thấy Tần Tự Tuyết cũng bị ép đến cùng cực lắm rồi, con giun xéo lắm cũng oằn mà thôi!
Mặc Hồi Phong bị kẹt ở giữa hai người phụ nữ, nhất thời cũng có chút do dự, hắn ta xoay đầu nhìn Tần Tự Tuyết, ý muốn kêu nàng ta khuất phục trước: “Tự Tuyết, chẳng phải chỉ là một bộ giá y thôi sao? Bất luận thế nào thì hôm nay cũng là ngày đại hỷ của bổn vương, đừng gây chuyện nữa.”
“Vương gia, sao chàng lại nói thiếp gây chuyện chứ?”
Tần Tự Tuyết tức đến nổi đôi mắt đỏ cả lên.
Nàng ta giơ tay ra chỉ vào bộ giá y của Vân Đinh Lan: “Vương gia, người nhìn cho kỹ đi, bộ giá y của ả ta rốt cuộc là giá y nào! Rốt cuộc mặc giả y của ai!”.