Nàng ta cố tình vạch trần vết thương trong lòng Mặc Diệp và Vân Quán Ninh.
Nào ngờ, hai người này đã nói rõ ràng chuyện năm đó từ lâu.
Cũng biết được chuyện năm đó do Tần Tự Tuyết giở trò sau lưng.
Chỉ có một mình nàng ta tưởng rằng chuyện mình làm không để lại chút dấu vết nào.
Bây giờ lại gây thêm xích mích, nghĩ rằng sẽ có thể khiến Mặc Diệp vứt bỏ Vân Quán Ninh lần nữa.
“Ngưỡng mộ sao?”
Vân Quán Ninh ôm mặt Mặc Diệp, Mặc Diệp ôm lấy eo nàng.
Nàng giống như một con gấu túi, bám chặt vào cơ thể Mặc Diệp, vẻ mặt tươi cười nhìn Tần Tự Tuyết chằm chằm: “Nếu ngưỡng mộ thì người và vương gia nhà ngươi cũng có thể như vậy.”
Tần Tự Tuyết: “…”
Nữ nhân này đúng là đang vạch áo cho người xem lưng!
Nàng ta biết rõ Mặc Hồi Phong không hề có tình cảm với nàng ta!
Nhưng Tần Tự Tuyết vẫn cố nhịn cục tức này!
Nàng ta quay người đang định sát lại Mặc Hồi Phong, nhưng đã bị Vân Đinh Lan giành trước.
Chỉ thấy Vân Đinh Lan vùi đầu vào lòng Mặc Hồi Phong, khóc sướt mướt: “Huhuhu vương gia, hôm nay vương phi đối xử với ta như vậy, trong lòng ta rất tủi thân!”
Mặc Hồi Phong không biết phải làm sao.
Thấy Vân Đinh Lan khóc cũng rất đáng thương.
Hắn ta chỉ đành đưa tay, khẽ vỗ nhẹ sau lưng nàng ta nói: “Đừng khóc nữa.”
Tần Tự Tuyết: “…”
Người khác đều có đôi có cặp, chỉ mình Tần Tự Tuyết cô đơn một mình!
Tần Tự Tuyết là người dư thừa!
Trước đây, cho dù Mặc Hồi Phong không thích nàng ta… nhưng hai người vẫn ra dáng phu thê đàng hoàng, nàng ta gặp chuyện uất ức tổn thương nào cũng sẽ chui vào lòng Mặc Hồi Phong khóc nức nở tìm kiếm sự an ủi.
Bây giờ thì hay rồi.
Vòng tay thuộc về nàng ta, phu quân thuộc về nàng ta, tất cả đều bị tiện nhân Vân Đinh Lan cướp mất!
Nam nhân của nàng ta, từ nay về sau phải chia sẻ với Vân Đinh Lan!
Nàng ta đứng lẻ loi trơ trọi tại chỗ, giống như kỳ đà cản mũi.
Tần Tự Tuyết uất ức, căm giận, ghen ghét, nóng nảy!
“Minh vương và Minh vương phi đến đây khoe ân ái sao?”
Nụ cười trên mặt nàng ta còn khó coi hơn cả khóc.
“Ngươi đoán đúng rồi.”
Vân Quán Ninh khoác cánh tay Mặc Diệp, tựa đầu lên vai hắn bật cười khanh khách nói: “Tam vương phi, bổn vương phi muốn nhắc nhở ngươi.”
“Ngươi là Tam vương phi, Mặc Diệp nhà ta là lão thất.”
“Từ nay về sau, người phải gọi Mặc Diệp nhà ta là Minh vương, hoặc là gọi lão thất cũng không sao.”
Nụ cười trên mặt nàng dần dần biến mất: “Nếu để bổn vương phi lại nghe người gọi một tiếng Diệp ca ca làm loạn vai vế nữa.”
DC
“Bổn vương phi sẽ vào cung hỏi phụ hoàng thử, thì ra lão tam lại gọi lão thất là ca ca sao?”
“Vậy sau này, Tam vương gia và Tam vương phi gặp ta cũng phải gọi thất tẩu sao?”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt mọi người chợt thay đổi liên tục!
Đúng là Minh vương phi!
Những lời to gan như vậy cũng chỉ có nàng dám nói!
Vẻ mặt Mặc Hồi Phong và Tần Tự Tuyết cũng cực kỳ khó coi.
Không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, Vân Quán Ninh lại chậm rãi nói: “Bổn vương phi còn muốn hỏi Tần tướng gia, dạy dỗ con gái kiểu gì.”
“Gặp bất kỳ nam nhân nào cũng gọi ca ca sao?”
“Hóa ra Tần tướng gia lại có lòng thương người như vậy, nam nhân cả kinh thành đều là ca ca của Tam vương phi sao?”
Từng câu từng chữ nàng nói ra vô cùng khó nghe!
Trái tim mỏng manh của Tần Tự Tuyết đã sắp không chịu được nữa…
Nếu như trước đây Vân Quán Ninh còn nể mặt nàng ta một chút…
Nhưng bây giờ Vân Quán Ninh lại không hề nể nang nàng ta chút nào!
Hiệp hai, Vân Quán Ninh thắng!
Thắng lợi của nàng bỏ xa Tần Tự Tuyết mấy chục con phố!
Tần Tự Tuyết quay đầu nhìn sang, khách khứa người thì chê cười, người thì xem trò vui, người thì buồn cười nhìn nàng ta.
Nàng ta nhanh chóng nghĩ cách làm sao để đối phó tình cảnh khó xử trước mắt.
Tần Tự Tuyết thầm nghĩ, hay là nàng ta giả vờ ngất đi để đối phó tình cảnh hiện tại?
Suy nghĩ xong, nàng ta định trợn mắt định giả vờ ngất đi.
Nào ngờ lúc này Vân Quán Ninh cười lạnh một tiếng, không hề khách sáo chút nào nói: “Nếu ta đoán không lầm thì Tam vương phi bây giờ đang định vờ ngất đi đúng không?”.