Hắn ta xoa huyệt thái dương nói: “Lão thất, chuyện không phải như vậy đâu…”
“Không phải thế nào?”
Vân Quán Ninh nhắc lại chuyện vừa rồi: “Không phải lúc nãy Tam vương phi nói giá y nhị muội muội nhà ta mặc, chính là giá y nàng ta từng mặc lúc trước sao?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Tần Tự Tuyết mặc kệ.
Nàng ta thầm nghĩ, cho dù hôm nay nàng ta trêu chọc vào Vân Quán Ninh.
Chẳng lẽ nữ nhân này còn ăn tươi nuốt sống nàng ta được sao?
Mặc Tông Nhiên đã hạ lệnh, cấm túc toàn bộ phủ Tam Vương.
Hôm nay chỉ rước Vân Đinh Lan vào phủ, ngày mai vẫn đóng cửa, không ai được tùy ý ra vào.
Nàng ta không tin Vân Quán Ninh còn có thể quang minh chính đại bước vào làm gì nàng ta!
Người khác không dám, nhưng Vân Quán Ninh lại dám thật.
“Hôm nay ta còn nói nhị muội muội còn trẻ đã bị mù mắt.
Bây giờ ta tặng câu giống vậy cho Tam vương phi!”
Vân Quán Ninh cười lạnh.
Nàng lôi Vân Đinh Lan ra khỏi người Mặc Hồi Phong.
Vân Đinh Lan đứng không vững, suýt chút đã ngã xuống đất.
Vân Quán Ninh khẽ đỡ nàng ta, chỉ vào giá y trên người nàng ta nói với Tần Tự Tuyết: “Tam vương phi mở to mắt ra xem cho kỹ!”
“Giá y này là bộ người mặc lúc xuất giá thật sao?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Tần Tự Tuyết cứng đầu cãi cố.
Nàng ta vừa nói vừa bước đến bên cạnh Vân Đinh Lan.
“Ngươi nhìn kỹ cho ta!”
Vân Quán Ninh tức giận, ấn phía sau gáy Tần Tự Tuyết, ra sức đè đầu nàng ta xuống.
“Vân Quán Ninh người làm gì vậy?”
Tần Tự Tuyết sợ hãi.
Nàng ta vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay của Vân Quán Ninh.
Mặc Diệp và Mặc Hồi Phong nhìn nhau, sau đó ngượng ngùng dời tầm mắt… bỏ đi bỏ đi, hôm nay phu thê hai người rõ ràng là đến phá đám!
Hôm nay, hắn ta đã mất sạch thể diện.
Cũng không quan tâm bây giờ Tần Tự Tuyết khó xử đến nước nào.
Nếu như hắn ta mở lời, trái lại sẽ làm liên lụy đến bản thân…
Mặc Hồi Phong lựa chọn khư khư giữ mình.
“Nhìn kỹ chưa?”
Thấy Tần Tự Tuyết chăm chú quan sát giá y trên người Vân Đinh Lan, Vân Quán Ninh lúc này mới buông tay.
Nàng lấy khăn gấm trong tay Mặc Diệp, chán ghét lau tay, sau đó vứt khăn gấm cho Như Ngọc.
Giống như bàn tay bị dính thứ dơ bẩn gì đó!
Tuy Tần Tự Tuyết cúi đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía nàng…
Thấy nàng còn lau tay, nàng ta lập tức nổi giận!
“Vân Quán Ninh, người có ý gì?”
“Giống như những gì người nhìn thấy, còn có ý gì nữa chứ?”
Vân Quán Ninh nhướng mày: “Ta thể hiện còn chưa rõ sao?”
Rất rõ ràng!
Chính vì quá rõ ràng mới làm Tần Tự Tuyết mang lòng thù hận!
Tranh chấp với Vân Quán Ninh, sẽ không chiếm được lợi ích gì, trái lại còn tức chết…
Tần Tự Tuyết thu lại ánh mắt nhục nhã, không muốn tranh cãi với Vân Quán Ninh.
Nhưng vừa quay sang đã thấy vẻ mặt Vân Đinh Lan căng thẳng nhìn về phía Vân Quán Ninh.
Chỉ thấy Vân Đinh Lan nuốt nước bọt, hai tay buông thõng hai bên siết chặt.
Có thể thấy lúc này Vân Đinh Lan còn căng thẳng hơn Tần Tự Tuyết!
Người khác không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Vân Đinh Lan là người trong cuộc sao lại không biết rõ?
Hôm nay lúc còn ở phủ Quốc Công, Vân Quán Ninh đã đẩy nàng ta vào trong phòng, trực tiếp thay cho nàng ta một bộ giá y…
Mà bộ giá y này chính là giá y Tần Tự Tuyết đã từng mặc!
Trong lòng nàng ta bắt đầu suy đoán.
Chẳng lẽ Vân Quán Ninh muốn nhân cơ hội này diệt trừ nàng ta?
Nàng ta quả thật không nên tin Vân Quán Ninh!
Vân Đinh Lan căng thẳng đến phát khóc.
Vừa rồi nàng ta cứ cứng đầu, bắt Vân Quán Ninh lên làm chứng cho nàng ta… đây đâu phải làm chứng cho nàng ta, rõ ràng là đẩy nàng ta vào trong hố lửa!
Vân Đinh Lan hối hận không thôi!
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Lúc nàng ta tưởng rằng Tần Tự Tuyết nhận ra bộ giá y này, chỉ nghe Tần Tự Tuyết ngạc nhiên thốt lên: “Chuyện này sao có thể?”.