Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Bị nàng nói như vậy, Mặc Hồi Phong bỗng nhớ ra.

Ban đầu hắn ta “ngã” trong tay Vân Quán Ninh cũng vì một món đồ chơi vuông vức đó của nàng.

Hắn ta không hề biết, món đồ đó gọi là bút ghi âm.

Nhưng hắn ta vẫn còn nhớ rất rõ.

Quả thật là vì làm người ta quá đỗi kinh ngạc!
Bây giờ Vân Quán Ninh nhắc lại, vẻ mặt hắn ta vô cùng căng thẳng, quay đầu giận dữ nhìn Tần Tự Tuyết và bà Tiền, tức giận quát: “Nói! Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Nếu Vân Quán Ninh lấy bút ghi âm ra trước mặt mọi người…
Phủ Tam Vương còn uy nghiêm gì nữa chứ?
Tần Tự Tuyết không dám tin: “Vương gia, chàng không tin ta sao?”
Bà Tiền học theo: “Vương gia, người không tin…”
“Bổn vương tin cái rắm!”
Mặc Hồi Phong nổi giận đùng đùng, hung hăng đạp bà Tiền xuống đài!
Bà Tiên nằm bò trên mặt đất, một lúc lâu sau vẫn không bò dậy.

Vân Quán Ninh khoanh tay nói: “Nếu bà Tiền này không biết tốt xấu, không chịu nói thật… bổn vương phi lại có một cách, khiến bà ta nói ra sự thật.”
“Cách gì?”

Mặc Hồi Phong hỏi.

“Đánh.”
Vân Quán Ninh khẽ mỉm cười: “Từ xưa đến nay, đây cũng là cách bức cung hiệu quả nhất.”
Đánh mười gậy, còn không chịu khai vậy thì hai mươi gậy, ba mươi gậy bốn mươi gậy…
“Nếu đánh chết vẫn không chịu nói thì sao?”
Mặc Hồi Phong cau mày.

Đối với Vân Quán Ninh mà nói, chuyện này cũng chẳng có gì đáng lo.

“Chỗ ta có thuốc làm lành vết thương nhanh chóng.

Đánh năm mươi gậy mà bà ta vẫn không chịu khai, vậy thì cho bà ta uống một viên thuốc, sau đó lối bà ta ra đánh tiếp!”
Nàng khẽ cười.

Nhưng những lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: “Nếu như vậy mà bà ta vẫn không chịu khai.”
“Vậy thì trói người nhà của bà ta lại đánh chung!”
Không phải nàng tàn nhẫn thật.

Dù sao thì những lời này Vân Quán Ninh cũng chỉ nói để hù dọa bà Tiên thôi.


Đổi lại là Tần Tự Tuyết, chắc chắn sẽ có thể làm ra những chuyện độc ác như vậy thật!
Nàng nhướng mày: “Thế nào? Bà Tiền, người muốn chủ động thành thật khai báo hay là bổn vương phi dùng cách vừa rồi ép người phải khai báo?”
Ánh mắt Tân Tự Tuyết nhìn về phía nàng cũng thay đổi.

Nữ nhân này đúng là độc ác!
“Vân Quán Ninh, tội ai người nấy chịu, không liên quan người nhà.”
Nàng ta muốn lên mặt dạy đời Vân Quán Ninh: “Bà Tiên đã từng tuổi này rồi”
“Trong nhà bà ta có già có trẻ, sao người lại nhẫn tâm như vậy! Có bản lĩnh thì người cứ nhằm vào bổn vương phi đây!”
“Tam vương phi quả nhiên là rất tình nghĩa với người hầu.”
Vân Quán Ninh mỉm cười.

Có câu gọi là: Chỉ cần ta vô đạo đức thì không ai có thể lấy đạo đức dạy đời nàng!
Nàng khẽ hừ một tiếng: “Nếu tam vương phi đã chủ động xin chịu trận thay… thân phận của ngươi hơi đặc biệt, ta đành phải sai người bẩm báo phụ hoàng, hỏi ý của phụ hoàng, có thể để người chịu đánh thay bà Tiên không.”
“Nếu như được, vậy chủ tớ các ngươi cùng nhau bị đánh, cũng bớt việc!”
Tần Tự Tuyết: “…”
Sao nàng ta lại gặp phải nữ nhân vô liêm sỉ, lại còn miệng lưỡi sắc bén như Vân Quán Ninh chứ?
“Các người không ai phản đối chứ?”
Vân Quán Ninh đảo mắt nhìn quanh.

Mặc Diệp không hề do dự chút nào: “Bổn vương tán thành”
Như Ngọc: “Thuộc hạ đồng ý hai tay hai chân!”
Mặc Hồi Phong: “…”
Vân Đinh Lan run cầm cập, nhưng vẫn yếu ớt gật đầu… nhân cơ hội này dạy cho Tân Tự Tuyết một bài học, sau này chắc chắn Tần Tự Tuyết sẽ không dám làm khó nàng ta nữa!
“Nếu đã như vậy thì đánh đi!”
Vẻ mặt Vân Quán Ninh trở nên lạnh lùng, nói: “Đánh lão bà không biết tốt xấu này trước!”
Thấy bà Tiền đã bị trói lên ghế, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng quát chói tai: “Dừng
tay!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận