Mặc Tông Nhiên tỏ vẻ không tin: “Rốt cuộc các ngươi ai làm khó ai?”
Vân Quán Ninh:”… Phụ hoàng, chúng ta làm người phải có lương tâm! Mẫu hậu là mẫu hậu, là nữ nhân có thân phận tôn quý nhất Nam Quận!”
“Con dâu nào dám gây khó dễ với mẫu hậu?”
“Cho nên hôm nay, con thực sự bị hoàng hậu khi dễ sao?”
Mặc Tông Nhiên có chút đăm chiêu.
“Thật còn hơn trân châu.”
Vẻ mặt Vân Quán Ninh đầy oan ức.
Mặc Tông Nhiên híp mắt, ánh mắt hoài nghi… Nha đầu này quen giả vờ, ông ấy không thể dễ dàng tin lời của nàng!
Ông ấy chậm rì nói: “Hôm nay hoàng hậu đến tìm trẫm.
Nói hiện giờ lão Tam rất thảm, nàng ta cũng đã bị cấm lâu như vậy, nàng ta biết sai rồi”
“Nàng ta muốn tận mắt nhìn thấy lão Tam lấy trắc phi, bằng mọi giá cầu xin trẫm đồng ý.”
Cho nên, ông ấy đã đồng ý?
Vân Quán Ninh nhíu mày: “Phụ hoàng hẳn là biết rõ, mẫu hậu không thích con dâu.”
“Trẫm biết! Nhưng mà trẫm không biết người cũng sẽ đến phủ Tam Vương.
Không nghĩ tới người lại chống lại hoàng hậu, điểm này ngược lại là sai lầm của trẫm.”
Mặc Tông Nhiên nghiêm túc nói.
“Làm sao mà con dâu lại không tới phủ Tam Vương?”
Vân Quán Ninh vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ phụ hoàng cho rằng, con dâu là người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?”
“Chuyện hôn sự này vẫn là con dâu tới xin cho Nhị muội muội, con dâu cũng coi như là bà mối, đương nhiên phải đến rồi!”
Mặc Tông Nhiên ý vị thâm trường mà nhìn nàng một cái: “Ngươi đừng tưởng rằng trẫm.
không biết, ngoài việc người vì Vân Đinh Lan xin thánh chỉ ban hôn thì còn có mục đích gì nữa.”
“Con có mục đích chỗ nào chứ! Ha!”
Vân Quán Ninh khoát tay chặn lại, cười gượng nói: “Con đây còn không phải vì quan tâm Nhị muội muội của con hay sao?”
“Á hử?”
Mặc Tông Nhiên nhíu mi, Vân Quán Ninh dời ánh mắt: “Con dâu chỉ là thích náo nhiệt mà
thôi!”
“Đúng, chỗ nào có náo nhiệt, thì chỗ đó có con.”
Mặc Tông Nhiên nhức đầu: “Hôm nay con tiến cũng gặp trẫm, chính là vì cáo trạng hoàng hậu sao?”
“Không phải như vậy.”
Vân Quán Ninh nhớ tới chuyện chính, vội vàng nó: “Đúng rồi phụ hoàng, có phải lâu rồi Tống Tử Ngư chưa xuất hiện hay không? Con dâu đến xin ý chỉ của phụ hoàng”
“Con cũng xin phụ hoàng đồng ý cho con dâu rời kinh, đến núi Vân Vụ gặp Huyền Sơn tiên sinh!”
Nàng càng nghĩ…
Chuyện của Tổng Tử Ngư, nàng tuyệt đối sẽ không thờ ơ!
Hơn nữa, hắn ta là vì nàng, mới trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Trở lại ban đầu, khi nàng mới vừa quen Tổng Tử Ngư…
Một thân áo trắng phất phơ, không nhuốm bụi trần, không thèm để ý đến thế tục, trong trẻo
nhưng lạnh lùng, thanh nhã.
Một người tốt đẹp như thế chính là “thế ngoại cao nhân”, bây giờ lại vì nàng mà bước vào phàm trần.
Rồi lại vì cứu nàng, để cho chính mình bị thương nặng, tính mạng bị đe dọa.
Từ đầu đến cuối, Huyện Sơn tiên sinh cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Người sư phụ này của hắn ta, chẳng lẽ không biết Tống Tử Ngư đã gặp chuyện không may?
Trước kia Tống Tử Ngư đã từng nói, Huyện Sơn tiên sinh ở Tích Cốc…
Ông thích ăn như vậy, mà bây giờ lại ở Tích Cốc.
Nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, cũng đã khiến cho Vân Quán Ninh cảm thấy nghi ngờ.
Không làm rõ chuyện này, nàng ăn không ngon ngủ không yên.
Chỉ Có điều, nếu như để Mặc Diệp biết được chuyện nàng muốn đến núi Vân Vụ, nhất định sẽ đòi đi cùng.
Hắn còn chưa biết những chuyện bí mật kia của nàng, lại đột nhiên ăn dấm chua của Tổng Tử Ngư…
Làm sao Vân Quán Ninh có thể để cho người khác đi cùng mình?
Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, chỉ có thể để Mặc Tông Nhiên giữ Mặc Diệp lại.
“Gặp Huyền Sơn tiên sinh làm cái gì?”
Mặc Tông Nhiên khó hiểu: “Nhắc tới Tống Tử Ngư, trẫm cũng muốn bắt đi, trẫm còn muốn tìm hắn ta hỏi tới đây!”
“Hỏi tội gì?”
Tống Tử Ngư còn đắc tội với Mặc Tông Nhiên sao?
“Nếu hắn ta có thể biết trước, bất luận là bí mật gì cũng không thể gạt được hắn ta.
Vì sao không nói sớm cho trẫm biết, trẫm đã có một tôn nhi bảo bối lớn như Viện Bảo chứ?”
Mặc Tông Nhiên tức giận đập bàn.
Quay lại ban đầu, ngay cả cái bớt riêng tư trên người hắn ta cũng có thể nói ra…
Vậy mà không thèm nói cho ông ấy biết chuyện tôn nhi bảo bối của ông ấy!
Điều này khiến cho trong lòng Mặc Tông Nhiên rất là tức giận!
“Ha ha.”
Vân Quán Ninh cười khan: “Chuyện này con cũng không biết.”
Bị Mặc Tông Nhiên nhắc tới như vậy, nàng cũng cảm thấy không tin,
Trên thực tế, Tống Tử Ngư cũng đã biết đến sự tồn tại của Viện Bảo từ sớm rồi.
Vì sao trước đây khi Mặc Tông Nhiên hỏi, hắn ta lại còn giúp nàng giấu diếm chứ?”
Khi đó, mối quan hệ của nàng với Tống Tử Ngư, cũng không quá thân thiết mà nhỉ?
Vân Quán Ninh cũng có một chút nghi ngờ ở trong lòng.
“Phụ hoàng, đúng lúc con dâu có thể giúp người hỏi Tống Tử Ngư đó!”
Nàng vội hỏi: “Hôm nay con dâu đi núi Vân Vụ có được không?”
Mặc Tông Nhiên đứng lên, đi vài bước, ánh mắt hoài nghi nhìn nàng chằm chằm: “Chung quy lại như thế nào trẫm cũng cảm thấy hình như người đang có chủ ý phá phách gì đó?”
Nha đầu thổi này sẽ không bao giờ nói thật!
Ông ấy có thể tin nàng sao?
“Nha đầu người, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa.”
Mặc Tông Nhiên bình tĩnh đứng ở trước mặt nàng.
“Phụ hoàng! Lúc này con thực sự không có ý định phá phách gì cả!”
Để bày tỏ sự thành thật của chính mình, mặt Vân Quán Ninh vô tội mà chớp mắt.
Một đôi mắt to trong suốt đen nhánh, phản chiếu khuôn mặt to của Mặc Tông Nhiên một cách rõ ràng.
Ông ấy nhìn sát vào, khinh thường mà thu lại ánh mắt: “Trẫm không tin người được.”
“Ngươi còn chưa nói rõ ràng cho trẫm biết, hôm nay rốt cuộc là hoàng hậu làm khó dễ ngươi thế nào?”
Mặc Tông Nhiên bỗng nhiên hỏi.
Ông ấy chuyển đề tài có phần nhanh chóng.
Vân Quán Ninh không hề nghĩ ngợi: “Mẫu hậu đánh con.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó con dâu đòi bà ta mười vạn lượng bạc phí tổn hại danh dự”
Mặc Tông Nhiên: “… Cho nên rốt cuộc là các ngươi ai làm khó ai?”
Mười vạn lượng bạc phí tổn hại danh dự?
Danh dự của nàng cũng thật đáng giá!
“Ngươi phù hợp với việc lừa đảo bịp bợm”
Một lúc sau, Mặc Tông Nhiên mới đưa ra kết luận với nàng: “Danh dự của ngươi còn giá trị hơn danh dự của trẫm… Trẫm cũng không dám, mở miệng ngậm miệng đã đòi mười vạn lượng tiền bồi thường.”
“Chuyện này không thể trách con, là nhi tử bảo bối Mặc Diệp của người nói.”
Vân Quán Ninh nháy mắt: “Con dâu chỉ định đòi một vạn lượng, là hắn đoạt trước.”
Mặc Tông Nhiên: “Nhi tử của trẫm đều bị con dạy hư!”
Vân Quán Ninh để trán: “Cho nên phụ hoàng, rốt cuộc người có đồng ý cho con đến núi Vân Vụ không?”.