“Con thật sự có thể tìm được Tổng Tử Ngư?”
Mặc Tông Nhiên xác nhận lại nhiều lần.
“Đương nhiên là có thể tìm được rồi!”
Vân Quận Ninh vỗ ngực: “Như vậy đi, sáng sớm ngày mai con dâu sẽ trói chuẩn tướng Tống Tử Ngư đến Ngự Thư Phòng cho người, ý phụ hoàng như thế nào?”
“Được thôi.”
Mặc Tông Nhiên gật đầu.
Ông ấy đã nhận nhịn tên nhóc Tống Tử Ngư này lâu rồi!
Vốn tưởng rằng Mặc Diệp và Vân Quán Ninh tiến cử Khâm Thiên Giám, là một thể ngoại cao nhân đáng tin cậy.
Ai mà biết, ông ấy đúng là từ phong ấn chính mình!
Làm gì có Khâm Thiên Giám?
Rõ ràng là “coi trời bằng vung”!
Lúc cần hắn ta bày mưu tính kế, lúc nào cũng không thấy người… Trước kia Mặc tông Nhiên cũng đã từng tìm Vân Quán Ninh non nước đắng, khi đó nàng nói: Thế ngoại cao nhân thôi mà! Luôn luôn không giống người thường!
Còn nói cái gì, thế ngoại cao nhân đều có suy nghĩ của chính mình, đều có phần cao ngạo, có phần thần bí.
Cho nên thường sẽ không tìm thấy vân vân…
Mặc Tông Nhiên đã tin lời nói dối của nàng.
Sau đó lại nghĩ tới, hiện tại Tống Tử Ngư là Khâm Thiên Gíam, trước đây không phải là thế
ngoại cao nhân tự do tự tại!
Nhận bổng lộc của triều đình, phải ngoan ngoãn làm Khâm Thiên Giám mới đúng!
“Nếu như lúc này người không mang Tống Tử Ngư về tiến cung cho trẫm, thì trẫm…”
“Chém đầu con dâu?”
Đối với sự uy hiếp của ông ấy, Vân Quán Ninh đã không còn sợ hãi nữa rồi.
“Không, trẫm phải cấm túc ngươi!”
Mặc Tông Nhiên kiêu ngạo nói: “Sau đó trẫm muốn dẫn cục cưng Viên Bảo tiến cung, để cho
tất cả mọi người biết, trẫm đã sớm có đại hoàng tôn lanh lợi đáng yêu rồi!”
Vân Quán Ninh: “… Phụ hoàng, xem như người lợi hại.”
Sự uy hiếp này, quả nhiên đủ tàn nhẫn!
Trước đây mở miệng ngậm miệng đều muốn chém đầu của nàng.
Bị dọa thành quen, Vân Quán Ninh không quá coi trọng chuyện đó, vì biết rằng Mặc Tông Nhiên cũng sẽ không chém đầu của nàng.
Hiện giờ biết được sự tồn tại của Viên Bảo, lại có thể lấy nhi tử ra uy hiếp nàng.
Còn nhân cơ hội, muốn đoạt nhi tử của nàng!
Quả nhiên nhi tử là uy hiếp của nàng!
Vẻ mặt Vân Quán Ninh u oán: “Phụ hoàng, thật không nên để cho người biết đến sự tồn tại của Viện Bảo mà.
Nếu như lần sau người còn uy hiếp con dâu như vậy, con dâu sẽ dẫn Viên Bảo cao chạy xa bay đó.”
Vẻ mặt Mặc Tông Nhiên khẩn trương: “Ngươi dám!”
“Vậy người còn muốn uy hiếp con sao?”
Vân Quán Ninh buồn bã nhìn ông ấy.
“Không không không, trẫm sẽ không uy hiếp người nữa!”
Mặc Tông Nhiên khẩn trương cam đoan: “Ngươi không được đưa cục cưng Viên Bảo rời đi, người phải hứa với trẫm!”
“Hừ.”
Vân Quản Ninh khoanh hai tay, hừ nhẹ một tiếng, thong dong tự tại mà rời đi.
Nhìn Mặc Tông Nhiên khẩn trương đi theo tới cửa, Tô Binh Thiện đứng ở cửa mà nhịn cười.
Vừa nãy vẫn còn khí phách quyền thế của hoàng thượng, một giây sau đã biến thành ông cụ nhỏ bé “lo lắng tốn nhi sẽ rời đi”, thật sự trông buồn cười làm sao!
“Người cười cái gì?”
Mặc Tông Nhiên đá một cước qua: “Tên ngớ ngẩn này!”
Tô Binh Thiện vô tội bị trúng một cước:”? Hoàng thượng, nổ tài làm sao lại trêu chọc người rồi?”
Ông ta cũng chưa hé răng, làm sao lại thành tên ngớ ngẩn chứ!
“Ai cho ngươi cười nhạo trẫm?”
Mặc Tông Nhiên nghiêng người liếc mắt nhìn ông ta một cái, lại nhìn bóng dáng Vân Quán Ninh rời đi, cắn răng nói: “Nha đầu thổi này! Đúng là ỷ trẫm yêu thương nàng mà!”
“Còn ý tôn nhi gây khó dễ với trẫm, đúng là coi trời bằng vung! Được sủng mà kiêu!”
“Đúng là tức chết trẫm mà!”
Nhưng hết lần này tới lần khác, Viện Bảo rất ỷ lại, người mà nó yêu nhất chính là người mẫu thân Vân Quán Ninh này.
Vì để tôn nhi vui vẻ, ông ấy là hoàng đế cũng giận mà không dám nói gì?
Nhìn dáng vẻ tức giận của Mặc Tông Nhiên, Tô Binh Thiện còn muốn cười.
Nhưng nhớ tới một đá vừa rồi kia, ông ta khổ sở mà nín cười quay về..