Mãi cho đến khi bóng dáng của Vân Quán Ninh biến mất khỏi tầm mắt, lúc này Mặc Tông Nhiên mới hừ nhẹ một tiếng, xoay người trở về.
Khóe mắt thấy Tô Binh Thiện đứng ở cửa, rũ đầu xuống, gương mặt già nua đỏ lên, cả người run rẩy…
Mặc Tông Nhiên nhíu mày: “Ngươi buồn tiểu sao?”
Tô Binh Thiện ngẩng đầu: “Nô tài, nô tài cáo lui!”
Ông ta nhanh như chớp chạy khỏi Ngự Thư Phòng, trốn ở sau cột nhà, chống vào cột cười đến mức hai má cũng đau nhức.
Vừa đứng lên, thi thấy vẻ mặt Mặc Diệp vội vàng đi vào Ngự Thư Phòng.
Đôi phu thế này, hôm nay đuổi bắt nhau sao?”
Ngươi tới ta đi…
Tô Binh Thiện bước lên trước thỉnh an: “Vương gia…”
“Ninh nhi đâu?”
Tốc độ nói của Mặc Diệp rất nhanh: “Nàng và phụ hoàng trao đổi chuyện gì? Đã xong hết chưa?”
Tô Bình Thiên nhìn thoáng qua cửa phòng Ngự Thư Phong đóng chặt, gãi đầu: “Minh Vương phi đã đi rồi!”
“Đi rồi?”
Mặc Diệp sửng sốt.
Làm sao đã đi rồi?
Không phải bọn họ đã hẹn trước, hắn sẽ đến Ngự Thư Phòng đón nàng sao?
Nữ nhân này, đang trốn tránh hằn sao?
Mặc Diệp không đi vào thỉnh an Mặc Tông Nhiên, lại quay người đi ra ngoài cung.
Hắn nghĩ Vân Quản Ninh sẽ đến Cố gia, đón Viên Bảo quay về vương phủ.
Hắn chân trước vừa mới đi, Mặc Tông Nhiên đã mở cửa Ngự Thư Phòng ra.
“Vừa nãy Diệp Nhi tới sao?”
“Đúng, hoàng thượng,.
Nhưng mà Minh Vương đã vội vàng rời đi! Hình như là có chuyện gì gấp lắm.”
Tô Bình Thiện vội vàng đáp.
“Đi rồi sao?”
Mặc Tông Nhiên cau mày: “Đôi phu thế này, trong mắt còn có trẫm không?”
Đã tới tận cửa Ngự Thư Phòng rồi, cũng không thèm tới thỉnh an ông ấy đã vội vàng đi rồi?
Tên khốn nạn này!
Mặc Diệp đến Cố gia, biết Vân Quán Ninh không có ở đó.
Lại thầm nghĩ rằng có thể nàng đã về vương phủ trước, lại quay về Minh Vương Phủ trước… Trên đường hắn quay về vương phủ, nhớ tới “hẹn ước” hôm nay với Vân Quán Ninh.
Còn có chút chờ mong.
Nghĩ đến việc Vân Quán Ninh thừa dịp Viên Bảo, ở Thanh Ánh Viện chuẩn bị thật tốt, chờ hắn quay về.
Sau đó hai người bọn họ, có thể tạo “đứa thứ hai” rồi!
Ai ngờ quay về vương phủ, ngay cả bóng dáng của Vân Quản Ninh cũng không tìm thấy!
Cái này, Mặc Diệp cảm thấy tình hình không bình thường, lập tức phân phó Như Ngọc và Như Mặc đi tìm Vân Quán Ninh, dù cho lật tung Kinh thành lên ba thước cũng phải tìm cho ra!
Hắn đã không chơi trò “mèo vờn chuột” với Vân Quán Ninh một thời gian rồi.
Mặc Diệp lại tiến cùng một lần nữa, đến hỏi dò Mặc Tông Nhiên.
Đáng tiếng là, bởi vì hôm nay hắn “đắc tội” Mặc Tông Nhiên, nên trong lòng của lão phụ thân cũng có chút bất mãn.
Mặc Tông Nhiên làm sao lại nói cho hắn biết, Vân Quán Ninh đi đâu?
Ở Ngự Thư Phòng khịt mũi một cái, Mặc Diệp tự mình đi tìm người.
Mà không biết rằng lúc này, Vân Quán Ninh đã rời khỏi Kinh thành.
Màn đêm buông xuống, nàng bò lên trên núi Vân Vụ.
Ban đêm ở đỉnh núi Vân Vụ, lại càng đẹp không sao tả xiết.
Sau khi về đêm, đứng ở đỉnh núi Vân Vụ, mới cảm nhận được rằng nơi này là nơi gần với bầu trời nhất.
Những ngôi sao lấp lánh trên đỉnh đầu, những con đom đóm bay xung quanh người.
Tràn đầy màu sắc, rực rỡ chói lọi.
Cây cối hoa dại tỏa ra mùi thơm ngát, thấm vào lòng người.
Vân Quán Ninh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Mà xa xa, nhìn thấy trên tảng đá lớn bên ngoài ngôi nhà tranh có một người đang nằm..