“Có chuyện gì xảy ra với Tống Tử Ngư?”
Vân Quán Ninh đi thẳng vào vấn đề.
Nàng vừa hỏi vừa gặm cổ vịt.
Gió đêm nhè nhẹ, mùi hương của cổ vịt chui vào lỗ mũi Huyền Sơn tiên sinh…
“Cái gì mà chuyện gì xảy ra?”
Huyền Sơn tiên sinh giả bộ không nghe rõ.
Vân Quán Ninh cầm cổ vịt, quơ quơ trước mũi ông: “Vì sao Tống Tử Ngư lại bị thương nặng? Còn không thể trị khỏi bệnh? Ông là sư phụ mà không biết
sao?”
Đây đúng là tra tấn người mà!
Huyền Sơn tiên sinh nổi điên, nuốt nước miếng: “Ta biết.”
“Vậy ông vẫn bỏ mặc đồ nhi của ông?”
Vân Quán Ninh nhíu mày: “Ngươi làm sư phụ thế mà được sao?”
“Ta đã cảnh cáo hắn ta, làm chuyện mạo hiểm như vậy, thậm chí có thể đánh mất mạng sống của chính mình! Là chính hắn ta không nghe, ta có thể có cách gì khác chứ?”
Huyền Sơn tiên sinh bị nàng kích thích, mất hứng nói: “Chẳng lẽ ta còn có thể chống đối với Diêm Vương Gia sao?”
Diêm Vương Gia?
Vân Quán Ninh nhớ kỹ tin tức quan trọng này.
“Vậy hắn ta sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Phó thác cho trời.”
Ánh mắt của Huyền Sơn tiên sinh, gắt gao nhìn chằm chằm cổ vịt.
Dáng vẻ kia, giống hệt như chó Nhật nhìn chằm chằm xương thịt… Dùng chó Nhật để hình dung thể ngoại cao nhân như Huyền Sơn tiên sinh, rõ ràng không thích hợp.
Nhưng mà lúc này trong đầu Vân Quán Ninh ngoại trừ tính từ này, thì không thể tìm được cái gì khác để hình dng.
“Hắn ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Vân Quán Ninh lại hỏi.
Huyền Sơn tiên sinh nhíu mày, ý trong lời nói mà nhìn nàng: “Ngươi không quan tâm tính mạng của bản thân ngươi, ngược lại lại quan tâm Tử Ngư như vậy.”
“Làm sao? Nhớ ra hắn ta là ai rồi à?”
Ánh mắt Vân Quán Ninh chợt lóe: “Ông nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trước kia ta đã biết hắn ta rồi?”
Nhớ tới trước kia Tống Tử Ngư gọi nàng là “Trữ Trữ”…
Vân Quán Ninh chau mày.
Nàng cẩn thận nhớ lại, nguyên thân Vân Quán Ninh cũng không biết Tống Tử
Ngư.
Nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, cũng không thể nào biết được Tổng Tử Ngu.
Bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, ngay cả Tống Tử Ngư cũng do Huyền Sơn tiên sing lừa hắn ta về từ Bắc Quận, “bán” hắn ta cho nàng.
Trước kia, bọn họ chưa từng gặp mặt, làm sao nàng có thể nhớ được hắn là ai?
“Ngươi không nhớ thì coi như ta chưa nói gì cả.”
Huyền Sơn tiên sinh vội vã xua tay: “Chuyện này chính ngươi cũng không nhớ ra, Tử Ngư cũng không có nói cho ngươi biết.
Ta đây là lão già, sẽ không mở miệng nói bậy bạ.”
“Ông thật sự không nói?”
Giữa hai đầu lông mày Vân Quán Ninh vặn càng chặt hơn.
Chỉ sợ nàng bất chợt lật lọng sẽ lấy lại cổ vịt…
Huyền Sơn tiên sinh chờ đợi đúng thời cơ, đoạt lấy cổ vịt: “Chuyện bí mật không thể tiết lộ!”
“Ngươi cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, những cái khác không cần phải hỏi nhiều! Chuyện của người Tử Ngư đã nghĩ biện pháp giải quyết rồi, yên tâm làm tốt chức Minh Vương phi của ngươi đi.”
Lời này, làm sao mà nghe cũng có chút kì lạ.
Vân Quán Ninh nhìn dáng vẻ ăn uống nhồm nhoàm của ông, xác định không thể cạy miệng ông ra được, chỉ có thể chán nản mà đứng dậy rời.
“Xuống núi cẩn thận đó.”
Âm thanh của Huyền Sơn tiên sinh truyền đến từ phía sau.
Vân Quán Ninh cũng không quay đầu lại mà khoát tay áo, biến mất trong màn đêm..