Vì vậy chắc chắn là Mặc Du Du rồi…
Trong lòng Vân Quán Ninh cảm thấy có chút không thoải mái: “Phụ hoàng nói thế nào?”
“Mặc dù ngũ tỷ tỷ hiếm khi qua lại với chúng ta, nhưng tỷ ấy có tính cách trầm lắng, là người lương thiện nhất.”
Nàng cắn môi: “Ta nghe nói ở Tây Quận có rất nhiều kẻ man rợ.
Đàn ông ở Tây Quận cao to lực lưỡng, sức lực vô song, còn phụ nữ ở Tây Quận lại có địa vị cực kỳ thấp.”
LI
Trong thời đại này, bất kể là ở Nam Quận hay Tây Quận, đàn ông đều có tam thê tứ thiếp.
Tạm thời không nhắc đến chuyện này.
Chỉ là ở Tây Quận là một hỗn độn khiến người ta kinh tởm…
Nữ nhân Tây Quận giống như đồ vật, không có chút tôn nghiêm nào!
Có thể bị chính nam nhân của mình tùy tiện đem tặng cho những nam nhân khác, còn có thể được trao đổi với nữ nhân với những nam nhân khác.
Thậm chí phụ tử còn có thể cùng hương, huynh để cùng phân chia…
Nói tóm lại, nữ nhân ở Tây Quận thảm thương đến cùng cực!
“Hơn nữa phụ nữ ở Tây Quận cũng rất cao to, nhìn không giống người tốt.
Ngũ tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng, được sống trong nhung lụa từ nhỏ”
Vân Quán Ninh càng nói càng tức giận: “Nếu thật sự đến Tây Quận, không phải là sẽ bị người ta ăn đến mức không còn xương hay sao?!”
Nam nhân háo sắc biết bao.
Bất kể tuổi tác, không phân biệt Tây Quận hay Nam Quận.
Khi một người đẹp như Mặc Du Du đến Tây Quận, thì càng là tuyệt sắc của nhân gian…
Khi đó, e rằng sẽ có không ít nam nhân thèm nhỏ dãi, còn nữ nhân sẽ coi nàng ta như kẻ thù!
Hoàn cảnh của nàng ta có thể tưởng tượng ra được!
“Chính là vì thế”
Mặc Diệp cũng biết chuyện này, hắn trầm giọng nói: “Không chỉ như vậy.
Hoàng đế của Tây Quân năm nay đã bảy mươi rồi, ông ta có hơn hai mươi người con trai.”
Nghe vậy, Vân Quán Ninh há hốc mồm: “Hai mươi người con trai?!”
“Lợn đẻ con à?”
“Còn có hơn một chục cô con gái”
Khuôn mặt của Mặc Diệp không biến sắc bổ sung thêm một câu.
Vân Quán Ninh: “… Ta rút lại những lời vừa nói.”
Đây đau phải lợn để con?
Rõ ràng là một trời cao để rơi hài tử xuống!
Nàng đếm ngón tay tính thử: “Như vậy, lão hoàng đế của Tây Quân có tới tận ba mươi đến bốn mươi người con?”
Mặc Diệp gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ôi trời ạ!”
Đầu của Vân Quán Ninh chìm xuống, nàng suýt ngất đi vì sốc.
Mặc Diệp nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, nàng đưa tay nhéo nhéo người của mình một cái, yếu ớt nói: “Vị lão hoàng đế này của Tây Quân, quả nhiên thật là dũng mãnh!”
“Phóng túng như vậy mà lại còn có thể sống đến bảy mươi tuổi, thật là một kỳ tích mà!”
Sống đến bảy mươi tuổi thì cũng không có gì là lạ, điểm quan trọng là bảy mươi ông ta vẫn còn tại vị!
Đây thật sự là… một kỳ tích!
Vân Quán Ninh tặc lưỡi: “Tính ra thì đứa con trai lớn nhất của lão hoàng đế đó hình như cũng lớn tuổi như phụ hoàng của mình?”
“Gần như vậy.”
Mặc Diệp ôm chặt lấy nàng, lấy lý do “sợ nàng ngất ngây ra trên mặt đất”, hắn quang minh chính đại ôm lấy nàng.
“Cũng chẳng trách tại sao phụ hoàng lại tức giận đến thế.”
Vân Quán Ninh cau mày, thở dài một hơi nhẹ.
Cũng không biết là Tây Quận muốn cưới công chúa để hòa thân rốt cuộc là để làm phi từ cho lão hoàng đế của Tây Quận, hay là làm phu nhận của con trai lão hoàng đế.
Thật ra thì cũng không cần phải phân biệt.
Dù sao thì nam nhân ở Tây Quận sẽ chia sẻ nữ nhân với phụ tử và huynh đệ mà!
Chỉ cần nghĩ đến đó, Vân Quán Ninh đã ghê tởm và không thể nuốt nổi cơm!
“Đúng là một tên lão già khốn kiếp!”
Vân Quán Ninh tức vô cùng, hung hăng mắng một câu: “Người ta đều nói là trẻ tuổi không biết cái gì quý giá, già rồi thì mới trống rỗng mà rơi nước mắt”
Dù rất tức giận nhưng nàng vẫn rất lý trí.
Sợ rằng nếu nói ra những lời quả thẳng thắn, sẽ làm Mặc Diệp bị kinh hoàng.
Vì vậy nàng uyển chuyển diễn đạt sự phẫn nộ trong lòng mình: “Rõ ràng là phản khoa học! Nhưng chuyện này, ta nghĩ là đánh chết cũng không thể đồng ý được!”.