Vân Quán Ninh vẫn nghĩ: Hậu cung của phụ hoàng ba ngàn giai nhân, đẹp thì có đẹp, nhưng đầu óc không nhanh nhẹn lắm.
Đức phi nghe không hiểu cũng không muốn hiểu.
Bà đứng dậy: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn nói một câu: thần thiếp nhất định không đồng ý chuyện hòa thân!”
“Cho dù Du Du hay là Phi Phi, thân thiếp cũng không đồng ý chuyện hòa thân!”
Mặc Tông Nhiên vò đầu: “Đây không phải là hai câu rồi sao?”
Đức phi hừ lạnh, quay người đi ra ngoài.
Mặc Tông Nhiên thở phào một hơi: “Ninh Nhi, vậy còn cho rằng chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Mặc Diệp bên cạnh đăm chiêu nói: “Có lẽ chúng ta có thể tìm một người thích hợp, phong làm công chúa, đến lúc đó đưa đến Tây Quận hòa thân”
“Dù sao Tây Quận cũng không biết ngũ công chúa trông như thế nào.”
“Như vậy, vừa có thể đuổi được Tây Quận, vừa có thể giữ lại Du Du và Phi Phi.”
Ý của hắn là tạm thời giữ hòa bình.
Mặc Tông Nhiên đăm chiêu gật đầu: “Kế này rất hay”
“Không được!”
Vừa dứt lời đã bị Vân Quán Ninh kiên quyết phủ nhận: “Phụ hoàng, ngũ muội muội và Phi Phi là con gái ruột của người.
Đổi lại là nữ tử khác, không phải cũng là bảo bối trong tay phụ mẫu của người ta sao?”
“Việc mình không muốn, đừng bắt người khác làm.”
Nàng nghiêm túc nhìn Mặc Diệp: “Đề nghị này không thể cân nhắc được.”
“Theo con thấy, Tây Quận đưa ra yêu cầu Vô sỉ như vậy thì không thể đồng ý được! Kẻ bại trận là bọn chúng, không phải chúng ta!”
“Vậy nàng nói xem phải làm sao?”
Mặc Diệp cau mày hỏi.
Mặc Tông Nhiên bị nàng nói như vậy cũng thấy hổ thẹn.
Đúng vậy!
Con gái ông là công chúa, con gái của người ta cũng là bảo bối trong lòng người ta!
Ông không thể ỷ mình là hoàng đế, bắt người khác phải đau khổ…
Ông là một hoàng đế sáng suốt, là hoàng đế nhân hậu!
Vân Quán Ninh khoanh hai tay trước ngực, tay trái chống cằm, cau mày đi qua đi lại trong điện.
Đây là thói quen khi nàng gặp chuyện cần phải bình tĩnh suy nghĩ.
Trong điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân qua lại khe khẽ của nàng.
Mặc Tông Nhiên tràn đầy hy vọng nhìn nàng, ánh mắt di chuyển qua lại theo bóng dáng nàng.
Sau cùng thấy hoa mắt chóng mặt mới với thu ánh mắt về, để trán buồn rầu thở dài một hơi.
“Hầy”
Ông vừa thở dài đã thấy Vân Quán Ninh chợt dừng lại.
Đôi mắt nàng bừng sáng, vỗ tay nói: “Con nghĩ ra rồi!”
Mặc Tông Nhiên và Mặc Diệp hồi hộp nhìn về phía nàng: “Nói mau!”
“Cách này của con, chắc chắn Tây Quận sẽ phải bó tay! Đến lúc đó…”
Vân Quán Ninh còn chưa nói xong đã thấy Mặc Tông Nhiên đập bàn, vội nói: “Con đừng vòng vo nữa! Mau nói thử xem con nghĩ ra cách gì!”
Ông lại muốn xách lỗ tai nha đầu thổi này lên, bảo nàng có chuyện thì nói mau, đừng vòng Vo tam quốc nữa”.
Nhưng ông là hoàng đế
Không thể để mất uy nghiêm được!
Mặc Tông Nhiên nhẫn nhịn.
“Không phải con đang nói sao? Phụ hoàng đừng sốt ruột mà!”
Vân Quán Ninh bất lực trợn mắt.
Mặc Diệp cũng chán nản lườm Mặc Tông Nhiên một cái: “Phụ hoàng, sốt ruột không ăn đậu hũ nóng được đầu.”
Mặc Tông Nhiên đứng dậy, đảnh Mặc Diệp một cái: “Nhãi ranh, trẫm bảo con sốt ruột không ăn đậu hủ nóng được, trẫm là lão tử của con, vừa nãy con dùng ánh mắt gì nhìn trẫm đó?”.