Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Nhà họ Tần mà cũng không để vào mắt?
Đặt trong lãnh thổ Viêm Hạ này, cũng chẳng có mấy tập đoàn dám nói ra câu này!
Câu trả lời của Trương Thiên nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người!
“Thiên gia cũng thật quá to gan rồi! Nhà họ Tần ở Kyoto mà cũng muốn đắc tội sao?”
“Cho dù là là lão đại đứng đầu thành phố Thiên Hải đi chăng nữa thì nhà họ Tần cũng không phải gia tộc dễ trêu chọc đâu!”
“Có thể Thiên gia lỗ mãng rồi…”
Tất cả mọi người vẫn cảm thấy nhà họ Tần lợi hại, dù sao thực lực của hai bên rất dễ dàng mà phân tích ra được.

Tề Nguyên Thiều cười nhạo nói: “Hừ, đứng trước mặt mày là đại tiểu thư của nhà họ Tần đấy, mấy lời đấy mà mày cũng dám nói ra được? Tao thấy là mày chán sống rồi!”
“Tần tiểu thư, tôi thấy thằng nhãi này không để cô vào mắt, cô tốt nhất nên giáo huấn nó cho nó một phen đi!”
Anh ta không ngừng châm ngòi kích động, tốt nhất là khiến cho Trương Thiên đắc tội với nhà họ Tần, để nhà họ Tần tiêu diệt tập đoàn Thiên Diệu, nếu thế thì Tề Nguyên Thiều coi như đã trả được mối thù lớn.

Lúc này, sắc mặt Tần Mỹ đại biến, không ngờ mình nói ra bối cảnh nhà họ Tần mà Trương Thiên vẫn không hề sợ hãi chút nào?
Là có thực lực? Hay chỉ là một tên thô kệch?
Nhưng hôm nay cô ta xuất hiện cũng là còn có dụng ý khác, Tần Mỹ liếc qua chỗ Lâm Tử Thanh, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, cười nhạo nói: “Tốt lắm, người dám đứng ở trước mặt tôi ầm ĩ không nhiều, tôi thấy tập đoàn Thiên Diệu mấy người là muốn tìm đường chết rồi!”
Trương Thiên cũng không phải là người thích gây sự, nhưng lại có người rảnh rỗi muốn tìm chết.

Hôm nay, phải quét sạch nhà họ Tề ở Thiên Hải, Tề Nguyên Thiều nhất định phải trả một cái giá thật đắt.

Cái này không phải là anh hận thù bao nhiêu, mà là muốn bảo đảm địa vị của tập đoàn Thiên Diệu.

Một khi ép dạ cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục), thì đó chính là hạ thấp giá trị của Thiên Diệu.

Người Kyoto, Trương Thiên thật sự cũng không muốn dính dáng, nhưng nếu bọn họ cứ muốn nhúng mũi vào, Trương Thiên cũng không sợ!
Trương Thiên lạnh giọng nói: “Tôi, Trương Thiên, để lại lời ở chỗ này, hôm nay dù cho ông trời có đến, cũng không ai có thể bảo vệ cho Tề Nguyên Triều trong tay tôi, ngay cả nhà họ Tần cô cũng tuyệt đối không được!”

“Mặt khác, nếu nhà họ Tần nhà cô nhất định ra tay tương trợ, vậy cũng đừng trách Trương Thiên này vô tình.


“Người không có phận sự, tất cả đều phải quỳ xuống xin tha.


Cái này cũng coi như là lời tàn nhẫn, ngay lập tức, bữa tiệc bỗng chốc trở thành chiến trường giằng co giữa hai thế lực Trương Thiên và nhà họ Tần.

Đám người nghe xong Trương Thiên nói, khí thế không giận mà uy, các ông chủ trong lòng vốn nghiêng về phía thực lực nhà họ Tần, nhao nhao nghi ngờ hỏi:
“Chẳng lẽ Thiên gia còn có thể chống lại thực lực nhà họ Tần sao?”
“Nhân vật lớn đến cấp độ ấy, có thể thật sự có sao? Chắc chắn không thể lỗ mãng đối đầu với nhà họ Tần được!”
“Thật không ngờ, nhà họ Tề hôm nay lại gặp phong ba lớn như này!”
“Thực lực của nhà họ Tần ở Viêm Hạ này vẫn quá lớn, tôi cảm thấy nhà họ Tần mạnh hơn!”
“Thiên gia một mình đã thay thế cả hội Đông Xã, sau lưng còn có thế lượng mạnh mẽ hậu thuẫn, tôi vẫn xem trọng Thiên gia hơn!”
“….


Khí thế Trương Thiên mạnh mẽ, dọa sợ hai người Tề Nguyên Thiều và Tần Mỹ.

Bọn họ đứng tại chỗ, rơi vào suy nghĩ.

“Tề Nguyên Thiều, mày đi ra đây, quỳ xuống, nhận sai với Thiên gia cho tao!” Tề Mộc Lương hét lên trong tuyệt vọng.

Ông ta biết rõ là nhà họ Tề đánh không lại tập đoàn Thiên Diệu, mà mối quan hệ giữa nhà họ Tần với ông ta cũng chẳng phải sắt son bền chặt gì, bảo vệ được một lần, không bảo vệ được lần thứ hai.

Tề Nguyên Thiều bị gọi tỉnh, nhưng cũng không làm theo lời Tề Mộc Lương nói, ngược lại còn lớn tiếng cười nói: “Bố, trách bố quá sợ hãi thôi, chúng ta bây giờ có Tần tiểu thư làm chỗ dựa, con còn phải sợ nó sao?”

Anh ta nhớ lại lời Tần Mỹ từng nói, người ở chỗ này, anh ta đều có thể xử lý, trong lòng càng hưng phấn, phách lối quay sang Trương Thiên nói: “Ông mày đây dánh chết cũng không quỳ trước mày đâu Trương Thiên, mày định làm gì?”
“Còn dám to mồm ông trời đến cũng không làm gì được? Ai ăn ai còn chưa biết đâu? Rác rưởi…”
Giọng điệu này khinh miệt đến cực điểm, quả thật là bay đến tận trời cao rồi.

Xì xào!
Đôi mắt sắc bén của Trương Thiên hung ác nhìn chằm chằm Tề Nguyên Thiều, một nguồn sức mạnh thần kỳ phóng về phía mình anh ta, tiếng quát rung trời: “Quỳ xuống cho tôi!”
Ba! Bịch!
Tề Nguyên Tiêu toàn thân cứng ngắc, một nguồn sức mạnh kinh khủng chèn ép khiến anh ta không thể thở nổi.

Anh ta vừa rồi khí thế vô cùng hống hách, vậy mà trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng yếu ớt, đôi mắt đầy hoang mang lo sợ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy nực cười, vừa mới rồi còn buông lời hù dọa người ta.

Nhưng kỳ thật, bọn họ không biết Tề Nguyên Thiều đã trải qua cái gì.

Tần Mỹ trông thấy người của mình quỳ xuống, giống như nhà họ Tần của cô ta đã thua Trương Thiên vậy, cực kì không phục.

“Tề Nguyên Thiều chết tiệt, ai bảo anh quỳ trước anh ta hả?” Tần Mỹ lớn tiếng nói: “Đứng lên cho tôi, nhà họ Tần tôi làm chỗ dựa cho anh, anh còn sợ cái quái gì?”
Trương Thiên hướng về phía Tần Mỹ nói: “Ý của cô là, nhà họ Tần cô muốn quản chuyện này sao?”
Tần Mỹ tức giận nói: “Hừ, tôi vừa nói rồi, chuyện này nhà họ Tần chúng tôi muốn quản đấy, tôi còn muốn tiêu diệt cả công ty của anh, anh có tư cách gì đòi đấu với tôi chứ?”
Trương Thiên cười nhạt nói: “Vậy tôi cũng đã nói rồi, việc này ai cũng không quản được, nhà họ Tần các cô nếu muốn nhúng tay vào, tất cả cũng phải quỳ hết xuống cho tôi!”
“Muốn Tần Mỹ tôi quỳ trước mặt anh á?” Tần Mỹ cảm thấy thật quá buồn cười.

Từ nhỏ đến lớn chưa một ai dám ở trước mặt cô ta ngông cuồng như này, đừng nói là quỳ, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, bởi vì, kết cục của người đắc tội với nhà họ Tần, chỉ có một chữ duy nhất, thảm!

“Có gì mà không thể?” Trương Thiên trầm giọng nói, ngữ khí nghiền ngẫm.

Thiên gia của Thiên Diệu khí thế cường ngạnh, khiến tất cả mọi người có mặt ở hiện trường vô cùng kinh ngạc.

Lúc đầu còn cảm thấy Thiên gia và nhà họ Tần tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), ngang tài ngang sức, nào ngờ Thiên gia lại hoàn toàn không coi nhà họ Tần ra gì?
Tập đoàn Thiên Diệu rốt cuộc có thực lực như nào?
Bạch Duẫn nuốt một miếng nước bọt, đi đến trước mặt Trương Thiên, nhắc nhở: “Chủ tịch Trương, Tần Mỹ này là người nhà họ Tần ở Kyoto, nếu đắc tội với cô ta, e rằng nhà họ Tần sẽ đè bẹp Thiên Diệu tập đoàn các anh, thậm chí sẽ còn chèn ép nền kinh tế thành phố Thiên Hải, gia tộc này không dễ trêu chọc đâu!”
Lâm Tử Thanh cũng đề nghị nói: “Trương Thiên, em đã điều tra thông tin của Tần Mỹ này rồi, cô ta đúng là người nhà họ Tần, nếu nhà họ Tần ra tay, sản nghiệp của chúng ta e rằng sẽ không chịu được dưới sức ép của nhà họ Tần.


Trương Thiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải sợ, nhà họ Tần bọn họ không làm gì được anh đâu, nếu đắc tội với anh, anh cũng sẽ không để nhà họ Tần bọn họ sống tốt!”
Tần Mỹ nghe thấy lời Bạch Duẫn và Lâm Tử Thanh xin tha, nhếch miệng cười nói: “Ngu xuẩn, anh xem đi, ngay cả những nhân vật lớn bên cạnh anh cũng đều phải kiêng dè nhà họ Tần tôi, anh còn dám phách lối à?”
Cô ta không biết thân phận của Trương Thiên, nhiều nhất thì chỉ là hôm nay ở sân bay nhìn thấy một chút quyền cước mà thôi.

Nhưng trong lòng cô ta cảm thấy cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở Khánh Giang biết tí quyền cước mà thôi.

“Sợ cô?” Trương Thiên cười nhạt nói: “Lão gia nhà họ Tần các cô đến, có lẽ Trương Thiên này sẽ còn nể mặt một chút, nhưng mà Tần Mỹ cô tôi thật sự thấy chướng mắt!”
Châu Vũ nghe xong lời này cũng rất ngạc nhiên, cho dù biết anh Thiên là một đại tướng, nhưng nhà họ Tần quả thật không dễ trêu chọc chút nào.

Cậu ta nói thầm: “Anh Thiên, cô ta là cháu gái nhà họ Tần ở Kyoto, cái người mà lúc trước chúng ta đánh ở Tokyo tên là Tần Trăn chính là anh trai của cô ta, giờ nếu làm xấu mặt cô ta, e rằng cũng không được tốt cho lắm?”
Nói thật, ở Kyoto, Châu Vũ và Tần Trăn cũng được xem như là cùng một thế hệ, nhưng Châu Vũ so về phương diện nào cũng đều kém hơn Tần Trăn, cho nên trong lòng cũng có vài phần e ngại.

Trương Thiên nhìn Châu Vũ một cái, ghét bỏ nói: “Tôi còn tưởng cậu ý chí mạnh mẽ đến thế nào, một cái tên Tần Trăn đã sợ rồi?”
“Châu Vũ tôi nói cho cậu biết, đây là thành phố Thiên Hải, cậu bây giờ là đang đại diện cho tập đoàn Thiên Diệu, nếu như cậu sợ hãi, chỉ sợ sau này nhà họ Tần cũng sẽ chẳng coi cậu ra gì.


“Cậu phải nhớ kỹ, đây là địa bàn của cậu, những người ở Thiên Diệu này không cho nổi cậu cảm giác an toàn sao?”
Bây giờ trên tay Châu Vũ cũng xem như có một đám người, tính cả Triệu Chí Hổ, phía dưới còn có rất nhiều cường giả thực lực tông sư, những võ giả khác cũng không ít, đội ngũ này quả thật rất lợi hại.

Có thể xưng danh lão đại thành phố Thiên Hải ở miền Đông.


Châu Vũ vẫn lo lắng nói: “Nhưng nhà họ Tần trên thương trường cũng thật sự rất lợi hại, muốn đối phó với tập đoàn Thiên Diệu xác thực không hề khó!”
Trương Thiên lắc đầu nói: “Lần này cậu cũng không được nhẫn nhịn như lần ở Kyoto trước đó, cho dù anh ta có tìm quan hệ, chẳng lẽ ông nội của cậu không phải quan hệ? Tôi không phải quan hệ hay sao? Nhà họ Tần anh ta có thể làm khó được tôi sao?”
“Hơn nữa địa vị của Tần Mỹ ở trong nhà, thật sự có thể huy động cả nhà họ Tần đến tiêu diệt cậu được sao?”
“Đường đường là Châu đại thiếu gia, tại sao lại phải sợ?”
Đúng thế, mình sợ cái khỉ khô gì chứ?
Châu Vũ trầm trọng gật đầu một cái, ở Kyoto sợ Tần Trăn thì cũng thôi đi, nhưng ở thành phố Thiên Hải này lại vẫn sợ nữa sao?
Tần Trăn anh ta chẳng qua cũng chỉ là một cường giả hóa cảnh, không phải sao? Nếu anh ta tới Thiên Hải, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi A Hổ đến trừng trị anh ta.

Ha ha, lần này Châu Vũ mình đến thành phố Thiên Hải dựng lên một ngọn cờ, nhất định phải làm được việc này, bằng không thật sự cho rằng Châu thiếu gia mình đây là đồ vô dụng sao?
“Anh Thiên, em hoàn toàn ủng hộ anh, nhà họ Tần cô ta muốn chơi, chúng ta liền chơi tới bến!” Châu Vũ vui cười nói.

Tần Mỹ lúc này mới nhận ra Châu Vũ, híp mắt nói: “Châu Vũ, anh đường đường là thiếu gia nhà họ Châu, sao lại ở đây vuốt mông ngựa thế?”
Các ông chủ ở đây nghe vậy, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.

Ngoại trừ người nhà họ Bạch biết thân phận của Châu Vũ ra, những người còn lại đúng là lần đầu biết.

Nhà họ Châu cũng là một trong tứ đại gia tộc, đối với bọn họ mà nói, cũng là gia tộc giàu có hàng đầu, một nhân vật rất đáng sợ!
“Hóa ra chủ tịch Châu là Châu thiếu gia, trời!”
“Bối cảnh phía sau của Thiên gia chính là nhà họ Châu sao? Bảo sao Thiên gia lại chẳng hề kiêng dè nhà họ Tần chút nào.


Hòa Mộc Lương đang quỳ dưới đất cũng chấn động, ông ta bây giờ cũng mới biết thân phận của Châu Vũ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn hôm qua không có xung đột với Châu Vũ…
Châu Vũ cười nói: “Biết bản thiếu gia ở đây, vậy cô còn không mau quỳ xuống?”
Lần này Châu Vũ cũng muốn chọc thủng trời, không sợ!
Tần Mỹ cười nhạo nói: “Hừ, tôi đại diện cho nhà họ Tần chúng tôi, bảo tôi quỳ? Mơ đi!”
Trương Thiên bá đạo nói: “Ai nhúng tay đều phải quỳ xuống hết, người nhà họ Tần cũng thế, đều phải quỳ!”
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận