Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Phố Trường An rất náo nhiệt.

Vân Quán Ninh và Chu Oanh Oanh đã tìm thấy Viên Bảo và Chu Điềm Điềm, hai đứa đó quả nhiên là vẫn đang ăn kẹo hồ lô.

Nhìn thấy Chu Điềm Điềm tay trái cầm một xâu, tay phải một xâu, cắn một
miếng từ bên trái, một miếng từ bên phải, hai má phồng lên dính đầy nước đường đỏ.

Mặt khác, Viên Bảo thì đang cầm một cây kẹo hồ lô trong tay, tay trái còn ôm một cái khăn gấm.

Cắn một miếng, nhẹ nhàng lau nước đường trên miệng.

Khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo, dáng ăn rất nho nhã.


Hoàn toàn trái ngược với cách ăn như cuồn phong bão táp của Chu Điềm Điềm, hình thành sự đối lập rất rõ ràng.

Chu Oanh Oanh che mặt: “Thật là mất mặt! Cô nương nhà Chu gia của ta vậy mà lại không bằng con trai của muội! Nhìn dáng ăn nho nhã của Viên Bảo, người không biết còn nghĩ là công tử của hoàng tộc nữa đấy.”
“Còn Điềm Điềm nhà ta, hệt như một con tiểu quỷ bị chết đói vừa được thả ra từ một nhà lao đói khát!”
Nàng ta bỏ tay xuống, nhìn Chu Điềm Điềm không nói nên lời: “Chẳng lẽ là đại ca và đại tẩu của ta thường ngày không cho con bé ăn hay sao?”
Vân Quán Ninh cười khúc khích: “Có ai mà làm cô mẫu như tỷ không? Lại nói cháu gái của mình như vậy.”
Hai người bước tới dẫn chỗ bọn trẻ.

Nhìn thấy họ đến, Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Bạc trong túi của hắn ta sắp bị hai vị tiểu tổ tông này rất sạch hết rồi!
Đặc biệt là tiểu cô nương mũm mĩm của Chu gia!
Lúc này, sắc mặt của Như Ngọc chợt thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía sau Mặc Diệp…
Tay phải của hắn ta lặng lẽ đặt lên trên chuôi kiếm ở thắt lưng, cả người giống như một con chim ưng chuẩn bị lao đi, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ uể oải mệt mỏi vừa rồi.

“Chủ tử.”
Hắn ta nhỏ giọng gọi.

“Bổn vương biết rồi.”
Sắc mặt của Mặc Diệp không thay đổi, nhưng giọng điệu đầy sự uy nghiêm: “Ngươi biết nên làm gì rồi đấy.”
“Vâng, chủ tử.”
Như Ngọc lặng lẽ hòa vào đám đông.


Vân Quán Ninh dường như đã nhận ra được điều gì đó, nhưng vừa quay người Mặc Diệp đã chặn tầm nhìn của nàng lại ngay lập tức: “Nhìn cái gì
vậy?”
Sắc mặt của hắn vẫn bình thường, không thể nhìn ra có gì khác thường.

“Không có gì, ta luôn cảm giác có người ở sau lưng.”
Vân Quán Ninh cau mày.

Mặc Diệp cười tủm tỉm: “Bổn vương vẫn luôn ở sau lưng nàng.”
Ngụ ý chính là người đứng sau nàng chính là hắn.

“Ta cảm thấy không giống chàng, giống như một người khác hơn.”
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt như thường ngày của Mặc Diệp, Vân Quán Ninh chỉ đành phải lắc đầu xua đi cảm giác kỳ lạ trong đầu nàng: “Có lẽ là ta đã cảm thấy sai rồi.”
Có Mặc Diệp ở phía sau, cho dù có người theo dõi nàng, chẳng lẽ chàng lại không nhận ra được sao?
Chỉ cần có Mặc Diệp ở đây, nàng có thể yên tâm rồi.

Nàng biết rằng là chàng nhất định sẽ bảo vệ cả hai người bọn nàng.


Hơn nữa chiếc vòng tay cũng không hề nóng lên để nhắc nhở nàng, chắc là nàng đã nghĩ quá nhiều rồi.

Vân Quán Ninh mỉm cười, ôm Viên Bảo và Chu Điềm Điềm: “Hai con còn muốn ăn gì nữa không? Ta sẽ đưa hai đứa đi ăn!”
Nàng chỉ nghĩ không có gì nguy hiểm cho nên chiếc vòng cũng không nhắc nhở nàng.

Nhưng nàng không biết là bởi vì trước khi tiếp cận được tới họ nguy hiểm đã bị loại bỏ…
Chu Oanh Oanh nhìn khuôn mặt của Viên Bảo và trầm ngâm: “Ninh Nhi, tại sao ta lại cứ luôn cảm thấy Viên Bảo trông rất giống muội hoặc là lão Thất? Có phải mắt ta có vấn đề gì rồi không?”
Vân Quán Ninh: “… Mắt của tỷ không có sao cả.”
“Có câu nói này tỷ chưa bao giờ nghe à, đại ý là nếu như tỷ sống với một người nào đó quá lâu, tỷ sẽ trông giống như người đó.”
Giờ đây, nàng có thể bật ra câu nói dối ngay mà mặt cũng không hề đỏ hay thở hổn hển nữa rồi: “Viên Bảo đã ở bên cạnh muội lâu như vậy, trông giống hai người bọn muội cũng là bình thường thôi.”
“Giống như Điềm Điềm, không phải cũng giống tỷ rất nhiều sao?”
Chu Oanh Oanh cẩn thận suy nghĩ: “Đúng vậy! Nghe có vẻ khá hợp lý đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận