Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


“Chuyện trước đây thực ra vốn là bản thân ta không tốt.

Cho dù Mặc Diệp cấm chân ta, cũng là do ta gieo gió gặt bão, ta chưa bao giờ oán hận bất kỳ người nào cả.”
Ngoại trừ kẻ giết người ngàn dao Tần Như Tuyết đó ra!
Còn con chó Mặc Diệp này!
Nàng nghe giọng an ủi: “Hoàn cảnh của tỷ vốn khó khăn.”
“Năm đó tỷ không nói chuyện thay ta, ta cũng không trách tỷ.

Tỷ và ta đều là cô, nên ta đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Vân Quán Ninh vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Mặc Du Du: “Hơn nữa, lần này Đông Quận thực sự hiếp người quá đáng.”
“Bất luận là tỷ, hay là Phi Phi.

Chỉ cần có ta ở đây, ta nhất định sẽ không để bất kỳ người nào bắt nạt sỉ nhục mọi người!”
Ở trong cung, Mặc Du Du không được sủng ái.

Mẫu phi nàng ta chết sớm, nhưng Mặc Tông Nhiên không cảm thấy đau buồn, Triệu hoàng hậu cũng không yêu nàng ấy.

Nàng ta có thể tự bảo vệ mình, điều đó đã được xem là không tệ.


Trong tình trạng đó, làm sao có thể đứng về phía mọi người ở mặt đối lập để bảo vệ Vân Quán Ninh?
Vì vậy, nàng cũng không oán trách nàng ta.

Mặc Du Du cảm động đến mức không nói nên lời, chỉ biết khóc, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Ninh nhi, lần này ân tình của muội, ta xin ghi nhớ trong lòng.”
“Sau này cần ta giúp đỡ, muội cứ việc nói, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ muội!”
Nàng ta có lòng như vậy, Vân Quán Ninh đã rất vui mừng yên tâm rồi.

Nàng gật gật đầu: “Được, ngũ hoàng tỷ.”
Vừa dứt lời, giọng nói của Nam Cung Nguyệt ngoài cửa truyền đến: “Ninh nhi.”
Thấy Mặc Du Du cũng ở đó, nàng ta hơi sững sờ.

Minh Vương Phủ bây giờ, Vân Quán Ninh bây giờ… xem ra cách biệt một trời một vực so với trước đây.

Minh Vương Phủ trước đây, không có người nào đặt chân đến.

Vân Quán Ninh trước đây, không có người nào đến thăm hỏi.

Bây giờ, người ra vào Minh Vương Phủ tấp nập.

Trước đây Vân Quán Ninh không thích Chu Oanh Oanh, sau này có Mặc Du Du chưa hề ra ngoài.

Xem ra bây giờ, Vân Quán Ninh quả thực thay đổi rồi!
Nam Cung Nguyệt che giấu sự ngạc nhiên trong ánh mắt, nàng ta nhanh chóng định thần lại.

Nàng ta nở một nụ cười hài lòng, bước vào trong cùng với một tiểu cô nương: “Có vẻ như ta đến đây không đúng lúc rồi, Du Du cũng ở đây sao.”
“Đại tẩu.”
Mặc Du Du đứng lên, thỉnh an Nam Cung Nguyệt đầy cung kính.

Thấy vậy, trong lòng Vân Quán Ninh cảm thấy khó chịu.

Ở hoàng cung, người có thân phận không cao, không được sủng ái chính là sự tồn tại bị người khác giẫm lên bùn đất.

Bất luận là phi tần hậu cung, hay là cung nhân, ngay cả các hoàng tử công chúa cũng đều như vậy.


Nếu mẹ ruột của Mặc Du Du có địa vị cao, được sủng ái, trong lòng Mặc Tông Nhiên nàng ta cũng có chút địa vị.

Như vậy, các hoàng tử công chúa còn lại sẽ không dám làm gì nàng ta.

Cũng giống như Mặc Hồi Diên, giống như Mặc Phi Phi.

Mà Mặc Du Du, nàng ta hiển nhiên là một sự tồn tại ở dưới đáy.

Ngày thường đóng cửa không ra ngoài, nhìn thấy đám người Nam Cung Nguyệt, càng phải thỉnh an lấy lòng với vẻ cung kính.

Dáng vẻ thận trọng đó khiến Vân Quán Ninh nhìn thấy rất đau lòng.

Nàng không đứng dậy, chỉ nhìn những món quà do hạ nhân phía sau Nam Cung Nguyệt mang theo, cười nói: “Đại tẩu đến đây là được rồi, còn mang theo quà làm gì? Tiểu nữ oa này thật đáng yêu, là Vân nhi sao?”
“Đúng vậy.”
Nam Cung Nguyệt khẽ gật đầu gửi lời thăm hỏi với Mặc Du Du.

Nghe thấy những lời của Vân Quán Ninh, nàng ta nhẹ nhàng đẩy Mặc Chi Vân ra: “Vân nhi, mau thỉnh an Thất hoàng tẩu của con đi.”
Mặc dù Mặc Chi Vân đã năm tuổi rồi, nhưng cô bé rất ít khi rời khỏi Vương Phủ.

Hơn nữa, tính tình Mặc Hồi Diên vốn hèn nhát, cô bé cũng học theo không ít.

Ở trước mặt Mặc Du Nhiên, cũng chỉ vâng vâng dạ dạ, không dám lớn tiếng nói chuyện.

Cho nên, cũng không được Mặc Tông Nhiên sủng ái.


Nhìn thấy Vân Quán Ninh, theo bản năng cô bé muốn lui về bên cạnh Nam Cung Nguyệt.

Nhưng Nam Cung Nguyệt lại đẩy cô bé ra, cô bé phải thận trọng bước lên phía trước: “Thất hoàng thẩm”
Giọng nói của cô bé trầm thấp như muỗi kêu, Vân Quán Ninh không nghe kỹ thì sẽ không nghe thấy đấy!
“Mấy năm không gặp, Vân nhi đã lớn như vậy rồi!”
Vân Quán Ninh mỉm cười đưa tay ra nắm lấy tay cô bé: “Ta còn nhớ năm đó, khi ta gả vào Minh Vương Phủ, đại tẩu vẫn đang mang thai.”
“Đúng vậy, trí nhớ của Ninh nhi thật tốt!”
Nam Cung Nguyệt mỉm cười và ngồi xuống.

Nhưng khi Vân Quán Ninh còn chưa kịp nắm lấy tay của Mặc Chi Vân, cô bé đã sợ đến mức rụt tay lại.

Dáng vẻ nhát gan đó, thật sự giống hệt Mặc Hồi Diên!
Ánh mắt Nam Cung Nguyệt trầm xuống, ở trước mặt mọi người nổi giận thì không tốt, đành phải kéo Mặc Chi Vân về bên cạnh.

Ánh mắt nàng ta nhìn xung quanh, hỏi như vô ý: “Ninh nhi, con trai của muội đâu?”
Chỉ với câu nói này, Vân Quán Ninh có thể đoán ra được mục đích hôm nay
Nam Cung Nguyệt đến đây….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận