Đôi mắt xám xịt, dần dần trở nên sáng rực.
Lời của Vân Quán Ninh giống như đã cho nàng ta được hồi sinh.
Nhiều năm sau, Vân Quán Ninh cũng vì ngày hôm nay nên đã được Mặc Du Du dốc hết sức giúp đỡ.
Thậm chí Mặc Du Du còn suýt hy sinh cả mạng sống vì nàng!
Mấy ngày này, Triệu hoàng hậu lúc nào cũng ăn không ngon ngủ không yên.
Ngụy Quốc Công là người rất khó giải quyết, vì chuyện của Ngụy tần, hàng ngày ông ta đều vào cung đến tìm bà ta gây phiền lức.
Bà ta cũng rất vô tội!
Đối với việc xử lý Ngụy tần cũng do Mặc Tông Nhiên đích thân ra lệnh, không có chút liên quan nào đến bà ta… nhưng Ngụy Quốc Công này giống như một con chó điên, cứ nhằm vào bà ta mà cắn.
Phủ Ngụy Quốc Công cũng không phải dạng tầm thường.
Thể lực nhà mẹ đẻ của Triệu hoàng hậu không bằng phủ Ngụy Quốc Công, vì vậy khi đối mặt Với Ngụy Quốc Công, bà ta cũng chỉ có thể cười cho qua chuyện.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, bà ta đã bị giày vò đến nỗi gầy đi rất nhiều.
Lúc này bà ta đang chống tay trên trán, tựa vào chiếc giường nhỏ chợp mắt.
Trong chậu than bên cạnh, than Ngân Sương đang cháy hừng hực.
Cửa sổ đóng chặt, hơi nóng bốc lên, trong điện trở nên ngột ngạt khó thở.
“Nương nương, Sở Vương đến rồi.”
Trương ma ma cẩn thận dè dặt nhìn bà ta.
Triệu hoàng hậu vẫn chưa ngủ đã, bỗng nhiên bị gọi dậy, đầu đau như sắp nổ tung, bà ta ôm trán, vẻ mặt khó chịu nói: “Đến thì đến, kêu gào cái gì?”
Trương ma ma không dám tin cúi đầu xuống.
Vừa rồi rõ ràng bà ta gọi Triệu hoàng hậu dậy rất nhẹ nhàng, làm gì có kêu gào?
“Bây giờ nó đến đây làm gì? Sinh thần gì chứ?”
Triệu hoàng hậu uể oải hỏi.
Trường ma ma kiêng dè không dám thở mạnh.
Triệu hoàng hậu khó khăn ngồi dậy, ra hiệu cho Trương ma ma bảo Mặc Hồi Diên và trong.
Vừa bước vào trong điện, Mặc Hồi Diện đã cau mày nói: “Mẫu hậu đốt than nên mở cửa sổ
ra cho thông thoáng.
Tuy than Ngân Sương này tốt, nhưng nghe nói than này có độc.”
“Con nghe ai nói vậy?”
Triệu hoàng hậu cũng cau mày thật chặt.
Mặc Hồi Diên vừa mở cửa sổ, vừa thành thật trả lời: “Vân Quán Ninh.”
“Hai hôm trước lúc ở trong Ngự Thư phòng, Vân Quán Ninh đã nói như vậy với hoàng
thượng.
“Bổn cung còn tưởng là ai!”
Triệu hoàng hậu cười lạnh nói: “Lời của tiện nhân đó nói, trong ba câu đã có hai câu là giả, có thể tin được sao?”
Tuy nói như vậy, nhưng bà ta cũng không ngăn cản Mặc Hồi Diên mở cửa cho thông thoáng, bà ta chỉ nói: “Nhiều năm như vậy, không phải bổn cung cũng sống như vậy thôi sao? Bổn cung cũng không trúng độc chết!”
Mặc Hồi Diên không hé răng một lời.
Sau khi mở cửa sổ xong, một luồng gió lạnh thổi vào, Triệu hoàng hậu rùng mình vài cái.
Bên ngoài dường như sắp có tuyết rơi rồi.
Bầu trời âm u, cảm giác tối tăm lạnh lẽo.
“Tìm bổn cung làm gì?”
Không đợi Mặc Hồi Diên trả lời, Triệu hoàng hậu đã bắt đầu trách mắng: “Không nghĩ cách nói vài ba câu tốt đẹp cho đệ đệ con trước mặt hoàng thượng, để hoàng thượng khôi phục lại phong hiệu cho nó.”
“Con lại có thời gian ra ngoài dạo phố, chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Đức phi!”
“Chắc con đã quên con chui từ trong bụng bổn cung ra, chứ không phải từ tiện nhân Đức phi đó!”
Mặc Hồi Diện đã quen nhẫn nhục chịu đựng.
Bị bà ta mắng một trận, Mặc Hồi Diên cúi đầu im bặt.
Triệu hoàng hậu mắng xong, hắn ta mới khẽ nói: “Hôm nay nhi thần vào cung, có một chuyện muốn xin ý kiến của mẫu hậu.”
“Nói.”
Triệu hoàng hậu không có hứng thú.
Mặc Hồi Diên nhìn Trương ma ma một cái, bà ta vội biết điều lui xuống.
Lúc này hắn ta mới đến gần, thì thầm vài câu bên tai Triệu hoàng hậu.
Triệu hoàng hậu ban đầu còn uể oải chán nản, nghe xong lời hắn ta nói, vẻ mặt Triệu hoàng hậu lập tức thay đổi: “Con nói gì?”.