Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


“Không thể nào!”
Mặc Hồi Diện chưa kịp lên tiếng thì Triệu hoàng hậu đã ngồi thẳng người và nhìn hắn ta chằm chằm: “Tuyệt đối không thể có chuyện này!”
“Mẫu hậu, những gì nhi thần nói đều là thật!”
Thấy Triệu hoàng hậu không nói gì, Mặc Hồi Diên sốt ruột nói.

“Nhưng người chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của hài tử đó, không phải sao?”
Ánh mắt Triệu hoàng hậu hung ác nham hiểm.

Bà ta chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ thông gió.

So với thời tiết âm u bên ngoài sắc mặt bà ta còn u ám hơn cả bầu trời.

“Vân Quán Ninh và lão thất đã thành thấp hơn năm năm, trong đó hơn bốn năm trời Vận Quán Ninh bị lão thất cẩm túc trong vương phủ, lão thất hận nàng ta đến tận xương tủy thì sao bọn họ có thể có hài tử được?”

Mặc Diệp hận Vân Quán Ninh nhiều như thế nào bà ta hiểu rất rõ.

“Mẫu hậu, hài tử đó chưa chắc đã là của Vân Quán Ninh và lão thất.”
Mặc Hồi Diệp nóng lòng nói ra phân tích của mình: “Nhi thần cho rằng rất có khả năng đó là con riêng của lão thất”
“Con riêng!”
Triệu hoàng hậu cau mày.

Bà ta im lặng một lát rồi đột nhiên cười khẩy: “Con riêng thì làm sao? Cho dù thực sự là con riêng của lão thất thì cũng chẳng là cái thả gì.”
Sự khác biệt về tôn ti trong hoàng thất có ranh giới phân định rõ ràng hơn rất nhiều so với người bình thường.

Giống như mấy huynh đệ Mặc Hồi Diện, người được phong hiệu đầu tiên là Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong.

Mặc Diệp và những huynh đệ khác sau khi cập quan mới được phong hiệu.

Triệu hoàng hậu tỏ vẻ khinh thường: “Trong nhà bình thường lão thất chẳng qua cũng chỉ là thứ tử thôi.”
“Bây giờ lão thất có con riêng…”
Bà ta bật cười: “Hoàng thượng cũng sẽ không xem ra gì.”
Mặc dù nói như vậy nhưng vẻ mặt Mặc Hồi Diên vẫn lo lắng không yên: “Nhưng mà mẫu hậu, con và tam đệ đều chỉ sinh được nữ nhi, cho dù hài tử đó chỉ là con riêng hay thực sự là con nuôi của Vân Quán Ninh”
“Lão thất cũng rất thương yêu hài tử này!”
Nghĩ đến cách mà Mặc Diệp bảo vệ hài tử đó ngày hôm qua…
Trong lòng Mặc Hồi Diên thấy lo sợ: “Người không nhìn thấy lão thất bảo vệ hài tử đó thế nào đâu!”
Ánh mắt Triệu hoàng hậu chợt lóe lên: “Trước mắt đừng sốt ruột chuyện này, đừng có đánh rắn động cỏ”
Bà ta không biết rằng đêm qua Mặc Hồi Diên đã phải người đi theo dõi đám người Viên Bảo, hôm nay Nam Cung Nguyệt đưa Mặc Chi Vân đi Minh Vương Phủ cố ý muốn thăm dò Vân Quán Ninh…
Đã đánh rắn động có từ lâu rồi!

Ngày thường thấy Vân Quán Ninh rất bất cẩn.

Nhưng chuyện liên quan đến Viên Bảo nàng lại cảnh giác hơn bao giờ hết!
Mặc Hồi Phong đổ mồ hôi nhễ nhại hắn ta không dám nói mình đã đi thăm dò Vân Quán Ninh, hắn ta vội vàng gật đầu: “Nhưng mà mẫu hậu, cho dù chuyện này như thế nào thì cũng phải nghĩ cách để đối phó!”
Giờ người phụ hoàng thương yêu nhất là Vân Quán Ninh và lão thất.

Hắn ta không chịu thua kém Mặc Hồi Phong chỉ sinh được một nữ nhi.

Nhỡ hài tử đó thực sự là… của Mặc Diệp và Vân Quán Ninh.

Mặc Hồi Phong không dám nghĩ tiếp.

“Bổn cũng biết.”
Triệu hoàng hậu liếc nhìn hắn ta: “Bổn cung sắp đi gặp hoàng thượng, mấy ngày nay con cũng phải để mắt đến phía Minh Vương Phủ đấy.”
“Vâng thưa mẫu hậu.”
Mặc Hồi Diễn vội vàng gật đầu.


“Ngoài ra.”
Triệu hoàng hậu dừng lại sau đó quay về ghế quý phi ngồi xuống.

Bà ta nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng chậm rãi nói: “Diên Nhi, không phải bổn cung lạnh nhạt vô tình với con, con là lão đại nên bổn cung càng phải nghiêm khắc với con hơn.”
“Tình cảnh bây giờ của mấy mẫu tử chúng ta con cũng biết rồi đấy.”
“Phụ hoàng không xem trọng con, cũng không qua lại với bên Đông Quận, bổn cũng đã mất đi quyền kiểm soát lục cung.

Còn Phong Nhi không chỉ bị tước phong hiệu mà còn bị cấm túc trong vương phủ, mất đi tín nhiệm của Ngũ quân doanh và phụ hoàng con”
Nói đến chuyện này Triệu hoàng hậu lại trở nên ủ rũ, chán nản.

Bà ta thở dài: “Nếu bây giờ mẫu tử chúng ta muốn trở mình thì chỉ có thể dựa vào con!”
Mấy lời này Mặc Hồi Diễn đã nghe nhiều đến phát chán rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận