Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


“Phụ hoàng, vừa rồi mẫu hậu mất kiểm soát, suýt chút nữa bóp chết Dương thái y! Con dâu không chịu được khi mẫu hậu gặp đả kích như vậy nên con dâu có nhã ý muốn an ủi mẫu hậu thôi.”
Dương thái y đứng phía sau Mặc Tông Nhiên gật đầu không ngừng.

Vết đỏ quanh cổ quả thật là do vừa rồi bị Triệu hoàng hậu bóp.

“Ai ngờ mẫu hậu không cảm kích, còn ra tay đánh con dâu!”
Tay Vân Quán Ninh run một cái, không biết nàng lấy khăn gấm từ đầu ra, che mặt ra sức khóc: ” Con dâu ủy khuất quá, phụ hoàng ơi!”
“Nhưng con dâu rất hiểu tâm trạng của mẫu hậu lúc này.”
“Người đột nhiên nghẹn ngào, không chấp nhận được cũng là bình thường thôi! Con dâu không trách mẫu hậu, chỉ cần mẫu hậu vui là con dâu nguyện ý làm nơi trút giận của mẫu hậu!”
Toàn thân Triệu hoàng hậu run lên vì tức giận, suýt chút nữa thì quy ngã.

Tên tiểu tiện nhân này!
Khả năng trả đũa thực sự càng ngày càng lợi hại!
Con dâu an ủi mẫu hậu?
Thật ra là hận không thể làm bà ta tức chết đi?

Triệu hoàng hậu muốn nói cho Mặc Tông Nhiên biết chuyện vừa rồi.

Nhưng bà ta không nói ra được lời nào!
Sau khi suy nghĩ, Triệu hoàng hậu định vén váy lên để Mặc Tông Nhiên nhìn kỹ trên đùi bà ta còn bị Vân Quán Ninh nha đầu chết tiệt này đâm một kim vào đùi.

Vào lúc này, Dương thái y và mọi người đang ở đây.

Nhìn thấy Triệu hoàng hậu không nói hai lời vén váy lên…
Dương thái y và những người khác nhanh chóng rút lui.

Mặc Tông Nhiên không vui: “Hoàng hậu làm gì vậy?”
“Trước mặt bao người, nàng phải có dáng vẻ của hoàng hậu! Trẫm không muốn ăn bộ dạng này của nàng! Trẫm không phải loại người như vậy!”
Ông ấy khoát tay chặn lại, thẳng thắn từ chối.

Nhìn lời nói chính trực của ông ấy, Triệu hoàng hậu hiểu ý của ông ngay, lập tức đỏ mặt tía tại vì xấu hổ.

Nhưng chỉ có lỗ kim kia lời giải thích tốt nhất.

Triệu hoàng hậu không để ý tới sự ghét bỏ của Mặc Tông Nhiên, bà ta nhất định muốn lộ đùi ra, chật vật tìm lỗ kim trên đùi.

Sau một hồi lâu không tìm thấy, nhìn thấy sắc mặt của Mặc Tông Nhiên càng thêm khó coi…
Bà ta nhanh chóng mở ngăn kéo và lấy chiếc giỏ may và ra.

Triệu hoàng hậu cầm kim khâu lên, làm bộ muốn đâm vào đùi mình rồi chỉ vào Vân Quán
Ninh.

Bà ta nhìn Mặc Tông Nhiên, vừa lo lắng vừa đau khổ.


Mặc Tông Nhiên khó hiểu: “Nàng định nhờ Quán Ninh giúp nàng may lại váy?”
Tiếng khóc của Vân Quán Ninh dừng lại: “Phụ hoàng, con dâu từ nhỏ đã ở trong Phú Quốc Công rồi cho nên mười ngón tay không dính nước suối nên mấy việc nặng như may khâu quần áo này con dâu không biết làm.

Triệu hoàng hậu cả kinh,
Bà ta lắc đầu, sắc mặt bắt đầu hoảng loạn, bà ta lại lần nữa khua tay múa chân.

Mặc Tông Nhiên vẫn không hiểu ý của bà ta.

Cũng có thể là hiểu rồi, nhưng lại như không hiểu.

Ông ấy cau mày: “Nàng để Quán Ninh châm cứu cho nàng?”
Vân Quán Ninh ủy khuất lắc đầu: “Mậu hậu rất phản kháng con dâu, con dâu không dám châm cứu cho mẫu hậu! Con dâu sợ rằng khi châm sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẫu hậu lại trách tội con dâu mất”
Hai người ăn ý mười phần, kẻ xướng người họa, phối hợp ăn ý vô cùng.

Triệu hoàng hậu không nhịn được nữa, thở không ra hơi, lại ngất đi.

“Quán Ninh, trẫm biết con ủy khuất rồi! Đứng dậy đi!”
Mặc Tông Nhiên ra hiệu Vân Quán Ninh đứng lên đi.


Lúc này Vân Quán Ninh mới nức nở đứng dậy.

Sắc mặt của Nam Cung Nguyệt phức tạp nhìn nàng, Tân Lục lộ vẻ oán hận, còn Chu Oanh Oanh thì mỉm cười.

Vân Quán Ninh tự nhiên bước đến bên người Chu Oanh Oanh, đáp lại Mặc Tông Nhiên: “Phụ hoàng, mẫu hậu, con dâu thấy tình huống này rất kỳ lạ.”
“Con dâu sẽ để lại thuốc, để cho Dương thái ý mỗi ngày đến lấy thuốc cho mẫu hậu.”
Nàng nói: “Mẫu hậu không thể mở miệng nói chuyện trong vòng ba tháng.

Sau ba tháng chữa trị thì chúng ta lại nhìn tình hình xem.”
Trong ba tháng không thể nói chuyện, sau ba tháng, coi như dây thanh quản của Triệu hoàng hậu được chữa lành cũng sẽ không thể nói được.

Hơn nữa, Mặc Tông Nhiên không muốn để bà ta mở miệng nói, vậy nên Vân Quán Ninh sẽ chỉ hợp tác, không cho phép Triệu hoàng hậu có cơ hội nói chuyện!
Nàng biết lý do tại sao Mặc Tông Nhiên đột nhiên tấn công Triệu hoàng hậu, nhất định là để bảo vệ Viên Báo rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận