Nhưng thật ra thì hắn muốn dắt tay nàng, lại không biết làm sao mà nữ nhân nhỏ bé này vẫn cứ khoanh tay…
“Ta đang suy nghĩ xem là trong Kinh thành này, có tiểu thư khuê các nhà nào xứng đối với cữu cữu của ta.”
Vân Quán Ninh ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn: “Chủ yếu là trong lòng ta không quá tình nguyện.”
“Cữu cữu cùng lắm là lớn hơn ta vài tuổi, nếu cưới tiểu thư nhà nào làm vợ thì ta còn phải gọi nàng ấy là cữu mẫu.”
Nàng lắc đầu: “Tuổi tác chúng ta tương đương nhau, xấu hổ biết bao chứ?”
Không ngờ nàng suy nghĩ điều này, Mặc Diệp cười khẽ: “Thời điểm thế này, nàng không nên suy nghĩ về vấn đề này.”
“Ta đây nên nghĩ cái gì?”
“Nghĩ thử xem khi nào chúng ta sinh đứa thứ hai thì thích hợp.”
Mặc Diệp nghiêm trang, đưa tay nắm lấy đầu vai nàng, giọng nói hạ xuống rất thấp: “Hiện giờ đại tẩu lại mang thai, chúng ta cũng không thể thua kém đúng chứ?”
Hắn nhẩm tính: “Đại ca sắp có hai đứa nhỏ, tam ca cũng có hai nữ nhi rồi.”
“Chúng ta phải càng nỗ lực hơn nữa!”
Vân Quán Ninh cạn lời: “Hàn Vương Phủ còn chẳng có lấy một đứa đấy!”
“Nàng so sánh với bọn họ làm gì?”
Mặc Diệp cũng rất cạn lời.
Ai ăn no rửng mỡ mà so với Mặc Hàn Vũ?
Như thế không phải là… tự hạ thấp giá trị con người sao?
“Muốn sinh đứa thứ hai thì chàng tự sinh! Năm đó lúc sinh Viên Bảo, suýt chút nữa ta mất đi nửa cái mạng! Tự mình đỡ đẻ, tự mình nuôi nấng, chàng biết sinh hài tử vất vả cỡ nào không?”
Vân Quán Ninh trong lòng khó chịu không rõ lý do.
Muốn tìm gây ồn ào một trận với Mặc Diệp, rồi lại không có lý do gì cả.
Cho nên định lôi lại chuyện cũ ra trải đường một chút: “Người khác đều nói, nữ nhân sinh hài tử giống như đi dạo ở quỷ môn quan!”
“Năm đó ngay cả Diêm Vương gia ta cũng gặp được rồi, thiếu chút nữa không về được nữa! Nuôi nhi tử lớn như vậy ta dễ dàng lắm sao? Trái lại chàng nói đến nhẹ nhàng, mở miệng là lão nhị, sao chàng không tự mình sinh đi?”
Một phen dỗi hờn Mặc Diệp á khẩu không trả lời được!
Không biết làm sao cả, việc của năm đó đúng là hắn đuối lý.
Nếu sớm tin tưởng hài tử trong bụng Vân Quán Ninh là của hắn vậy thì không phải gia đình gì đó kia…
Giữa hắn và nàng, dù có thâm thù đại hận cũng sẽ toàn bộ xóa bỏ.
Mặc dù Vân Quán Ninh hồi đó đúng thật là đáng ghét cực kỳ.
“Xin lỗi nàng, Ninh nhi.”
Vẻ mặt Mặc Diệp áy náy, tự trách thở dài: “Năm đó đều là do bổn vương không tốt! Là bổn vương dễ tin lời người khác nói nên mới có thể hiểu lầm nàng sâu sắc như vậy.”
Tuy rằng hắn xin lỗi rất nhiều lần, nhưng trong lòng Vân Quán Ninh vẫn luôn không vượt qua được rào cản này.
Nàng đẩy tay Mặc Diệp ra, hừ nhẹ một tiếng không nói gì.
“Ninh nhi…”
Mặc Diệp không dám tức giận, da mặt lại dày lên bắt lấy tay nàng siết chặt trong lòng bàn tay: “Ninh nhi, đừng tức giận.”
“Nàng muốn đánh chửi bổn vương đều được cả, đừng tức giận rồi làm hỏng bản bản thân mình! Sau này bổn vương nhất định tin tưởng nàng một trăm.
phần trăm, đặt nàng và Viên Bảo đặt vị trí hàng đầu.”
“Nếu nàng không muốn sinh lão nhị thì chúng ta từ bỏ luôn!”
Chất giọng hắn mang theo đôi chút khàn khàn, nhẹ nhàng ôm nàng ủng vào lòng.
Hai mắt phiếm hồng, có thể thấy được áy náy sâu trong đôi mắt.
Thân là hoàng thất Vương gia, đông con nhiều cháu cũng là một phần thưởng.
Tần Tự Tuyết và Mặc Hồi Phong, lúc ban đầu, bọn họ cố hết sức để tạo ra những đứa con, khí thế đó cứ như muốn sinh ra nguyên một đội sản xuất vậy!
Nhưng vì nàng, Mặc Diệp thế nhưng có thể nói rằng không cần lão nhị.
Vân Quán Ninh không khỏi xúc động.
Hiện giờ hắn đào tim đào phổi đối đãi với nàng và Viên Bảo, là dồn hết tất cả tấm chân tình..