Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Nàng chợt cảm thấy có chút tủi thân, mũi chua xót hốc mắt nóng lên.

Vân Quán Ninh hít cái mũi, vội vàng nhìn về nơi khác: “Chuyện này để nói sau đi.”
LA
Nàng không cự tuyệt, cũng không kiên trì giữ vững ý định.

“Xem biểu hiện của chàng thế nào.”
Nghe vậy, Mặc Diệp lại nhẹ nhõm thở phào thật dài!
Đây có phải cho thấy, thái độ đối với hắn của Vân Quán Ninh đã thoải mái hơn không?
Tình cảm của hai người bọn họ đã có một chút tiến triển rồi phải không?
Thấy được hy vọng, hắn mừng rỡ hoan hô, lôi kéo cánh tay nàng giống như hài tử: “Bổn vương nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!”
Vân Quán Ninh cũng mỉm cười theo.

Nhưng rấy nhanh nàng lại xụ mặt: “Chàng cũng đừng vui mừng quá sớm! Chuyện năm đó ta còn chưa tính số đàng hoàng với chàng đâu! Còn có Tần Tự Tuyết, hết thảy đều là nàng ta tính kế để ta gánh tội thay.”
“Ta thẳng thắn bàn về những chuyện khó chịu trước đây, nhưng ta sẽ không nể mặt mũi của người nào mà thủ hạ lưu tình với nàng ta đâu!”
Tuy khoản nợ này của nàng cùng với Tần Tự Tuyết tính toán chậm trễ, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ tính rõ ràng!
Sắc mặt Mặc Diệp nghiêm túc: “Nàng chỉ cần lo thẳng tay làm việc, bổn vương tuyệt không nhúng tay vào.”
“Nếu nàng không làm được, bổn vương sẽ tự mình động thủ!”
Có hắn bảo đảm, lúc này Vân Quản Ninh mới yên lòng.


Đêm nay, trải qua sự lôi kéo trơ trẽn không còn liêm sỉ của Mặc Diệp, cuối cùng vẫn khiến Vân Quán Ninh gật đầu đồng ý ngủ lại Thanh Ảnh Điện
Nhưng một đêm này, hắn trằn trọc khó ngủ!
Thấy Vân Quán Ninh đưa lưng về phía hắn, hô hấp đều đều, có thể thấy được là ngủ rất ngon.

Cuối cùng Mặc Diệp không nhịn được nữa, không an phận vươn tay qua…
Cứ tưởng là tay của hắn sẽ mò chỗ khác.

Ai ngờ rằng hắn lại nín thở, cẩn thận đặt lên hai con mắt Vân Quán Ninh!
Hai mắt của nàng nhắm chặt, lông mi nàng không hề rung động.

Có vẻ như nàng đang ngủ rất ngon.

Mặc Diệp có tật giật mình, hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới vươn tay ôm nàng vào lòng.

Cả hai người đều đang mặc đồ ngủ, nhưng hắn lại không hài lòng với tình trạng hiện tại.

Hắn nhẹ nhàng hôn nàng.

Từ trán, chóp mũi, cho đến môi của nàng, một đường từ trên xuống dưới.


Vân Quán Ninh ngủ rất say.

Nhưng bị hắn làm phiền như thế này, nàng lập tức mơ màng.

“Mặc Diệp, chàng làm sao vậy?”
Nàng yếu ớt vô lực đẩy hắn ra, thì thầm:” Đừng nghịch nữa! Muộn rồi.”
Ngày hôm qua tại Khôn Ninh Cung nàng “chữa trị” cổ họng cho Triệu hoàng hậu, nàng lại chọc giận bà ta, giày vò bà ta cả một ngày.

Nàng đã kiệt sức lắm rồi, chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt.

Tức giận cũng khiến nàng rất mệt mỏi đấy được chưa?
“Nàng ngủ đi, bổn vương sẽ không quấy rầy nàng nữa.”
Nghe thấy giọng điệu mệt mỏi của Vân Quán Ninh, Mặc Diệp khàn giọng, nhẹ nhàng nói.

Hắn xoay người nằm nghiêng, cho dù thế nào thì hơi thở cũng không lắng xuống được.

Thấy Vân Quán Ninh lại ngủ say, cánh tay dài của hắn lại vươn ra, kéo nàng ôm vào trong lòng.

Cơ thể của nữ nhân nhỏ bé trong vòng tay hắn thơm tho mềm mại, rốt cuộc hắn cũng không khống chế nổi, đè người lên…
Vân Quán Ninh lẩm bẩm vài câu, nhưng hắn không hề nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng hôn nàng để không làm nàng tỉnh giấc.

Cuối cùng, tình hình càng ngày càng tồi tệ, Mặc Diệp khó khăn xoay người xuống đất.

Ngay sau đó, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận