Tần Tự Tuyết lưu luyến không rời, vội nắm chặt lấy tay áo của hắn ta: “Vương gia, người phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy! Ba mẹ con thiếp chờ người trở về kinh thành!”
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng, vẻ mặt của Mộ Hồi Phong dịu đi một chút.
“Tất nhiên rồi.”
Hắn ta gật đầu giơ tay lau nước mắt cho nàng ta với vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy: “Có cha vợ ở đây, ta cũng không phải lo lắng cho mẹ con người nữa.”
“Nhưng ngươi chớ chọc vô Vân Quán Ninh! Đừng rời khỏi cung điện nếu không có việc gì, để tránh gây thêm phiền phức.”
Hắn ta nghiêm nghị cảnh cáo.
“Thiếp đã nhớ kỹ! Thiếp nhất định sẽ không chọc giận nàng ta.”
Tần Tự Tuyết khóc thút thít xong nhào vào trong lòng hắn ta: “Vương gia … Không biết sau khi rời đi, đến bao giờ người mới trở lại.
Thiếp cảm thấy khó chịu quá!”
Mặc Hồi Phong Vỗ nhẹ lưng nàng ta: “Đừng lo lắng, bổn vương sẽ sớm trở
vệ.”
Ngày hắn ta trở về, cũng chính là ngày lấy lại mọi thứ!
Chỉ cần Mặc Hồi Phong quay trở về an toàn, thì mọi thứ đều nắm chắc trong tầm tay!
“Được rồi, thiếp tiễn người.”
Sau đó Tần Tự Tuyết đứng dậy, lau nước mắt rồi tiến hắn ta ra ngoài.
Xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa.
Ngô phó tướng, người đã từng là phó tướng đắc lực của Mặc Hồi Phong, giờ lại thà ngồi trong đại lao thay vì đi theo Mặc Hồi Phong.
Bởi vậy lần này, chỉ còn một mình hắn ta lẻ loi tự thân vận động trên con đường phía trước.
Mặc Hồi Phong lên xe ngựa.
Tần Tự Tuyết che miệng, đau lòng nhìn hắn ta không rời.
Vào lúc này, nàng ta bỗng nghe thấy tiếng người chợt vọng từ đằng xa: “Vương gia, chờ ta một chút! Vương gia, xin ngài hãy dừng bước!”
Tần Tự Tuyết quay đầu lại nhìn, thấy Vân Đinh Lan đeo trên vai một túi vải, vẻ mặt nhanh nhẹn đuổi tới.
“Vân trắc phi đang làm gì vậy?”
Nàng ta cau mày hỏi.
“Ta muốn đi cùng Vương gia.”
Vân Đinh Lan nắm chặt lấy túi vải đeo trên người, thậm chí cả còn không
mang theo tì nữ: “Vương gia một mình lẻ loi rời khỏi kinh làm ta không an lòng! Làm ơn cho ta đi cùng người, có gì ta có thể chăm sóc Vương gia!”
Mặc Hồi Phong hơi giật mình: “Lan nhi, nàng…”
Bởi vì chuyện mang thai giả mà hắn ta chán gắt Vân Đinh Lan tới cực điểm
Nhưng cuối cùng vẫn là vì yêu.
Giờ thấy Vân Đinh Lan sẵn sàng từ bỏ cuộc sống thoải mái trong cung điện vì hắn ta, ả muốn cùng hắn ta xuất kinh đến núi Tây Hương chịu gian khổ.
Sắc mặt hắn ta ánh lên vẻ cảm động.
“Vương gia, cho dù người còn sống hay đã chết, nghèo khó hay giàu có, Lan nhi vẫn luôn sẽ bên cạnh ngài!”
Ả dùng sức nắm lấy xe ngựa leo lên: “Vương gia đừng bỏ Lan nhi lại!”
Mặc Hồi Phong cảm động đến mức ôm chặt lấy ả và bảo người đánh xe lên đường.
Nhìn xe ngựa đi xa, Vân Đinh Lan nhìn về phía nàng ta với ánh mắt đầy đắc ý, nhưng sẽ không vì chuyện này mà khiến Tần Tự Tuyết lùi bước.
Vừa rồi Mặc Hồi Phong còn vì nàng ta lo lắng cho mà cảm động, ai có thể ngờ rằng trong giây tiếp theo, ả tiện nhân Vân Đinh Lan lại lao lên và trực tiếp đi cùng Mặc Hồi Phong?
Tần Tự Tuyết tự hỏi chính mình, sao nàng ta lại không có đủ dũng khí như vậy.
Nhưng không sao, nàng ta vẫn có hai cô con gái để níu kéo.
Thứ hai, lần này Mặc Hồi Phong đi đến núi Tây Hương và cũng không dám chắc tình hình trước mắt sẽ ra sao..