Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Nếu hắn ta một đi không trở lại…
Nàng ta sẽ không phải cùng hắn ta chịu đựng gian khổ nơi góc núi kia!
Mặc Hồi Phong tuy đã mất tước vị, nhưng thà làm Tam vương gia ở chốn kinh thành còn hơn là làm “Thủ Sơn Đại Vương”, đúng không?!
+
“Vân Đinh Lan, lần này nước cờ ngươi đi rất tốt!”
Tần Tự Tuyết cắn răng nghiến lợi nhả ra từng từ.

Nàng ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra được dự tính của Vân Đinh Lan?
Điều mà nữ nhân này vẫn chưa biết, đó là ả ta đã vô sinh, không có khả năng sinh con nữa.

Cứ tưởng rằng vào thời khắc này vào sinh ra tử cùng Mặc Hồi Phong, thì có thể khiến hắn ta chấp nhận giúp ả sinh em bé sao?
Tiểu Ấn Tử cúi thấp đầu đến gần nàng ta nói: “Vương Phi, thần nghe nói Nhà Yên tỷ tỷ ở Minh Vương phủ vừa vào cùng một chuyến ạ.”
“Ồ?”
Ánh mắt của Tần Tự Tuyết lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Như Yên tỷ ấy đến gặp Vân tắc phi! Sau đó, Vân trắc phi ngay lập tức chạy tới theo Vương gia đi.”
Tiểu Ấn Tử trả lời một cách thận trọng.


Tân Tự Tuyết nhịn không được bước lên phía trước hai bước.

Nàng ta nhìn về phía Minh Vương phủ, ánh mắt tối sầm lại: “Chẳng lẽ lần này Vân Đinh Lân nằng nặc đòi theo Vương gia rời khỏi kinh thành, là do Vân Quán Ninh ở đằng sau bày mưu sao?”
Tại sao chuyện gì cũng dính dáng đến con tiện nhân này vậy?!
Tần Tự Tuyết vô cùng tức giận, nàng ta nhịn không nổi lại đến Minh Vương phủ một lần nữa.

Người gác cổng nhà vừa nãy đang bị đánh mười lần, vì vậy có một người khác thay tên sai vặt giữ cửa.

Nhìn thấy Tần Tự Tuyết lại tới …
Lần này tên sai vật đã rút ra kinh nghiệm từ lần trước, nên hắn ta đã quyết định dù có bị đánh chết cũng không cho nàng ta bước nửa bước vô phủ.

Không ngờ, Tần Tự Tuyết lại bắt đầu giở trò, cho rằng Vân Quán Ninh đã làm sai, sợ mất mặt nên không dám đến gặp nàng ta.

Minh Vương phủ lại nằm ở chính giữa phố Chính Dương, những người đi bộ đi qua đi lại, nhìn thấy Tần Tự Tuyết đang kiếm cớ làm phiền trước cửa Minh vương phủ, lập tức ngửa cổ đứng lại xem náo nhiệt.

Gã sai vặt sợ lại gây ra phiền toái, ngay lập tức chạy về phủ bẩm báo với Vân Quản Ninh.

Nghe thấy tin Tần Tự Tuyết lại tìm đến, Vân Quán Ninh chế nhạo nói: “Nữ nhân này thật là khó đối phó.”
“Xem ra hôm nay, ta cần cho nàng ta biết thân biết phận!”

Lại đến Minh Vương phủ ra oai rồi?
“Vương phi, nếu người không muốn gặp để nô tỳ ra đuổi khéo nàng ta về?”
Như Yên sợ rằng trước mặt mọi người, Tần Tự Tuyết ra vẻ đáng thương, Vân Quán Ninh lại không nhìn được mà phát cáu.

Khiến hình tượng trong mắt mọi người về Vương phi trở nên xấu hơn!
Dù sao đi chăng nữa, mọi người đều cho rằng Tam vương phi là người dịu dàng nhất, còn vương phi chủ tử của nàng ấy là kẻ máu lạnh.

“Để bổn vương phi đích thân ra đón tiếp nàng ta.”
Vân Quán Ninh duỗi tóc trước gương đồng, bôi một lớp phấn bột lên mặt.

Ngoài cửa, đã đông nghịt người rồi.

Tân Tự Tuyết nổi cáu với gã sai vặt: “Rồi sao? Lương tâm Vương phi nhà ngươi cắn rứt nên không dám ra gặp ta sao?”
“ồn ào cái gì?”
Vân Quán Ninh tay đỡ lấy trán, với sự hỗ trợ của Như Yên, nàng bơ phờ bước ra ngoài.

Dáng vẻ kia giống liễu rủ trong gió, nó sẽ sụp đổ ngay khi gió thổi mạnh.

Tần Tự Tuyết trợn tròn mắt.

Con tiện nữ này lại đang tính kế gì vậy?
Nửa canh giờ trước lúc nàng ta gặp nàng, nàng vẫn còn phách lối chỉ chủ mắng chửi nàng ta cơ mà!
Bây giờ lại phải nhờ sự giúp đỡ của nha hoàn thân cận Như Yên dìu ra?
“Vân Quán Ninh, người đây là có ý gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận