Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


“Khẩu dụ của phụ hoàng?”
Vân Quán Ninh ốm yếu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt có vẻ quả thực là không khỏe.

Cách tấm bình phong Mặc Hồi Diên nhướn cổ nhìn vào bên trong, thấy nàng được Như Yên dìu đỡ, đang chật vật ngồi dậy: “Sở vương, người đừng thấy ta ít học nên muốn lừa ta.”
Giọng của nàng cũng yếu ớt.

Năm đó toàn bộ tâm trí của Vân Quán Ninh đều đổ dồn vào Mạc Diệp nên làm gì có lòng dạ nào học hành?
Vì vậy quả thực nàng ít học…
“Ngươi nói là khẩu dụ của phụ hoàng thì đó thực sự là khẩu dụ của phụ HSo? Ngươi lấy chứng cứ ra trước đã.”
Vân Quán Ninh nhỏ giọng họ hai tiếng: “Nếu không thì người giả truyền thánh chỉ: Phụ hoàng thương ta như vậy, biết ta không khỏe nhất định sẽ không làm khó bắt ta đi ra ngoài!”
Vẻ mặt Mặc Hồi Diên khó xử.

Khẩu dụ không phải thánh chỉ, hắn ta phải chứng minh thế nào?

Chẳng lẽ muốn khiêng phụ hoàng đến trước mặt thì mới có thể chứng minh là khẩu dụ của phụ HSo?
“Sở vương, không phải ta không tin người mà là do ta hiểu phụ hoàng…”
Vân Quán Ninh lại ho, nghe giọng nàng giống như là sắp họ ra phổi vậy.

Mặc Hồi Diễn cau mày.

Không phải nói nàng vì bị Tần Tự Tuyết chọc tức nên đau đầu, tức ngực vì vậy mới bệnh nằm liệt giường hay sao?
Vì sao giờ lại họ tới mức này?
Mặc Hồi Diễn biết Vân Quán Ninh không muốn đi chữa bệnh cho Nam Cung Nguyệt.

Ngày hôm đó Nam Cung Nguyệt đưa Mặc Chi Vân đến Minh vương phủ thăm dò, nàng đã phát hiện ra đầu mối.

Nên thái độ đối với Nam Cung Nguyệt cũng không còn như trước nữa.

Nữ nhân này quản thực là nhạy bén và quyết đoán.

Nhưng trước mắt cho dù Vân Quán Ninh thực sự bị bệnh hay chỉ là giả vờ thì hắn ta cũng không thể trực tiếp trói nàng đi đến Sở vương phủ?
“Vợ lão thất.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Hồi Diên vẫn ăn nói khúm núm cầu xin nàng: “Bổn vương thực sự đem khẩu dụ của phụ hoàng tới! Nếu như ngươi không tin thì có thể cùng ta đi Sở vương phủ rồi lại phải người vào cung hỏi phụ hoàng”
“Đây chẳng phải là người muốn lừa ta ra ngoài sao? Ta bệnh nặng không thể xuống giường.”
Vân Quán Ninh sẽ không dễ dàng bị mắc lừa.

“Cài này…”
Mặc Hồi Diên rất khó xử: “Phải rồi vợ lão Thất, phụ hoàng còn nói.”

Hai mắt hắn ta sáng lên rồi vội vàng nói: “Phụ hoàng còn nói nếu như người bằng lòng đi khám bệnh cho Nguyệt Nhi thì tiền khám bệnh ít nhất là một vạn lượng bạc.”
Một vạn lượng bạc?
Vân Quán Ninh ngồi thẳng dậy.

Như Yên vội vàng nháy mắt ra hiệu với nàng Sở vương vẫn đang nhìn lén bên ngoài bức bình phong…
Vân Quản Ninh hiểu ý.

Nàng vội vàng dựa người vào giường: “Sở vương, người có ý gì? Rõ ràng là biết ta không khỏe nhưng vẫn muốn dùng bạc để cám dỗ ta đi chữa bệnh cho đại tẩu.”
“Ta thực sự bị bệnh, không phải là giả vờ…”
“Hai vạn lượng!”
Mặc Hồi Diên vội vàng tăng giá.

Vân Quán Ninh thở dài: “Ta không có ý đó.”
“Ba vạn lượng!”
“Đây là vì chuyện tiền bạc sao?”
“Bốn vạn lượng!”
“Ta thực sự không được khỏe.”

“Năm vạn lượng!”
Lúc tăng lên đến năm vạn lượng Mặc Hồi Diên hiển nhiên là chẳng còn tự tin nữa.

Hắn coi như đã vượt quá khả năng rồi, mặt đỏ tía tai nhìn bức bình phong: “Vợ lão Thất, đây là giới hạn mà bổn vương có thể đáp ứng.”
Có đại phu nào khám bệnh mà chỉ riêng phí khám đã năm vạn lượng bạc chứ?
Nếu không phải vì lo lắng cho Vân Quán Ninh và hài tử trong bụng, nếu không phải vì hắn ta muốn có nhi tử đầu lòng…
Nếu không phải vì trên dưới Kinh Thành chỉ có y thuật của Vân Quán Ninh là làm hắn yên tâm nhất nếu không Mặc Hồi Diên cũng không dám bỏ ra nhiều bạc như vậy!
“Sở vương, người đang đưa bạc cho ta sao?”
Vân Quán Ninh vui vẻ.

Nàng là người thiếu tiền sao?
Đương nhiên không phải!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận