Vân Quán Ninh vừa về vương phủ, Mặc Diệp cũng đã quay trở lại.
Khi biết tin nàng vừa đi đến phủ Sở Vương, Mặc Hồi Diên tức giận đến mức người ngã ngựa để rồi mà còn bị lừa năm mươi nghìn lượng bạc, cộng thêm một chiếc bình ngọc bích của đế vương.
Mặc Diệp không ngạc nhiên một chút nào.
Hắn chỉ gật đầu nhẹ và bình tĩnh nhận xét một câu: “Công lực của Ninh Nhi càng ngày càng tiến bộ rồi.”
Về phần công lực đó là gì thì trong lòng mọi người cũng đều đã rõ rồi.
Như Mặc nở nụ cười ủ rũ: “Tính ra trong số các vị vương gia chỉ có Sở vương là chưa từng thử cảm giác bị vương phi chọc giận thôi.”
Ngay cả Mặc Hồi Diên hôm nay cũng đã được nếm thử mùi vị này rồi!
Chắc là rất chua xót đúng không?!
“Nè, các người đang tích lũy huy chương danh dự cho ta đó sao?”
Vân Quán Ninh nhướng mày: “Vừa rồi, các người đã nói thiếu một chuyện! Công lao của ta hôm nay không chỉ có thế.
Ta còn nhân tiện tôi còn gây chia rẽ mối quan hệ giữa Sở Vương và Dương thái y”.
“Dương thái y đã nói rồi.”
Nàng cầm tách trà lên và uống một hơi cạn.
Chọc tức người khác mệt quá, khô hết cả miệng.
“Dương thái y nói sau này cho dù phủ Sở vương có người chết ông ta cũng không dám tới nơi.”
Vân Quán Ninh lạnh lùng “hờ” một tiếng: “Cho dù là Sở vương muốn hòa giải cùng ông ta thì cũng đừng có mà hòng!”
Mặc Diệp không kìm được, thấp giọng bật cười.
(D
Hắn nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào đây?
Hắn chỉ cảm thấy rằng tiểu nữ nhân tinh quái ở trước mặt này rõ ràng giống như một tiểu yêu tinh vậy.
Ngay cả khi chọc người khác nổi điên cũng đáng yêu đến thế, khiến trái tim hắn ngứa ngáy khó chịu!
Thấy ánh mắt hắn nhìn nàng không đúng…
Như Mặc biết điều cáo lui.
Vân Quán Ninh cũng nhận ra được ánh sáng mờ ảo trong mắt Mặc Diệp.
Rốt cuộc kiếp trước của người đàn ông này là cái gì, làm sao trông lại có thể động tình mọi lúc mọi nơi?!
Cũng may là không bị hắn ăn mất, có lần đầu tiên sợ rằng sau này tiếp tục mỗi ngày không ngừng!
sự thô bạo của hắn vào đêm tân hôn, đã để lại bóng đen cho nàng và nó vẫn còn in đậm trong tâm trí nàng …
Vân Quán Ninh nuốt nước bọt, rất khôn ngoan ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Nàng vội vàng hét lên: “Như Mặc, người đứng lại!”
Cơ thể Như Mặc đông cứng lại, kinh hãi nhìn về phía chủ tử của mình, rồi lại lắc đầu với Vân Quán Ninh.
Hắn ta không phát ra tiếng động nhưng lại đang nói với nàng: Vương phi, thuộc hạ không dám!
Rồi hắn ta chuồn đi mất.
Vân Quán Ninh hung hăn mắng với theo bóng lưng của hắn ta: “… Đồ chó chết!”
Chỉ một câu nói như vậy, Mặc Diệp đã bị đánh bại.
Hắn ta cười khổ: “Ninh Nhi, bổn vương phát hiện lúc nàng yên tĩnh nhất chính là sau khi ngủ.”
Ừm, sau khi ngủ thì hắn có thể muốn làm gì thì làm.
Ngoại trừ bước cuối cùng vượt qua ranh giới.
“Đang yên đang lành, tại sao Nam Cung Nguyệt lại ăn điểm tâm mà Tần Tự Tuyết phải người đưa đến để rồi xảy ra chuyện? Nàng có chắc là Tần Tự Tuyết đã làm chuyện này không?”
Vân Quán Ninh đổi chủ đề: “Phụ hoàng định xử lý Tần Tự Tuyết như thế nào?”
Biết nàng muốn đổi chủ đề, Mặc Diệp cũng không dám ép nàng quá chặt.
Bây giờ thái độ của nàng đối với hắn đã khoan dung hơn so với trước rất nhiều rồi.
Hắn đã rất hạnh phúc rồi.
Để hóa giải cái bóng mà hắn đã tạo ra cho nàng, không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn phải từ từ làm mới được.
“Phụ hoàng vẫn đang điều tra việc này.”
Mặc Diệp dập tắt nụ cười trên mặt.
Khi nói đến việc nghiêm túc, hắn dường như sẽ thay đổi, trở thành một con người khác.
“Nhưng không có gì để điều tra.
Người đi đưa điểm tâm cho cho Nam Cung Nguyệt là tỳ nữ bên cạnh của Tần Tự Tuyết, Tử Tô.
Tỳ nữ này đã bị giam giữ để thẩm vấn rồi.”
“Tử Tô?”
Vân Quán Ninh khẽ cau mày..