Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Bởi vì thân phận người đến rất đặc biệt, Vân Quán Ninh căn dặn Như Yên trực tiếp đưa nàng ta vào trong thanh Ảnh Viện.

“Minh vương phi.”
Giọng nói điềm tĩnh vang lên phía sau lưng mình, Vân Quán Ninh quay người nhìn thẳng vào nàng ta.

Không giống với lúc gặp nhau vào hai ngày trước, hôm nay Vân Quán Ninh quan sát nàng ta hết một lượt từ đầu đến chân.

“Tần nhị tiểu thư, mời ngồi.”
Nàng ta khẽ gật đầu.

Tần Duyệt Liễu bỗng nhiên đến nhà, Vân Quán Ninh đã đoán được nguyên nhân rồi.

Ban đầu nàng còn tưởng bỗng nhiên Nam Cung Nguyệt xảy ra chuyện, rất có thể là do Chu Oanh Oanh làm…
Nhưng trước mắt sợ là hoàn toàn không phải như vậy.


Càng có khả năng do Tân nhị tiểu thư Tần Duyệt Liễu tính cách lạnh nhạt này làm hơn!
Tần Duyệt Liễu cũng không thích vòng vo.

Sau khi ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề, nói: “Minh vương phi, không biết Minh vương phi có hài lòng với lòng thành lần này của Duyệt Liễu không?”
Vân Quán Ninh chỉ giả vờ như không hiểu ý của nàng ta, hỏi: “Ý của Tần nhị tiểu thư là?”
“Sở vương phi.”
Tần Duyệt Liễu nói đầy ẩn ý: “Chuyện của Sở vương phi là do ta làm.

Ta đã xúi giục Tử Tô bỏ độc vào trong điểm tâm, sau đó mang đến phủ Sở Vương”
Quả nhiên là nàng ta!
Thừa nhận rất sảng khoái!
Vân Quán Ninh thích qua lại với người sảng khoái như vậy nhất.

Nàng để trán nói: “Bổn vương phi không hiểu tại sao Tân nhị tiểu thư lại muốn làm như vậy?”
Giữa nàng ta và Nam Cung Nguyệt chưa từng có qua lại, cũng không có thù hằn gì với nhau.

Lẽ nào thật sự chỉ vì muốn hãm hại Tần Tự Tuyết thôi sao?
Gặp nhau hai lần, Vân Quán Ninh có thể nhìn ra Tần Duyệt Liễu là người can đảm mà thận trọng.

Có lẽ nàng ta biết nếu Nam Cung Nguyệt xảy ra chuyện sẽ có thể lập tức điều tra ra được Tần Tự Tuyết.

“Tần nhị tiểu thư, quả thật lòng thành của ngươi đã đủ rồi.”
Ánh mắt Vân Quán Ninh nhìn nàng ta chằm chằm: “Nhưng bổn vương phi tin rằng, có lẽ người không phải là người ngu ngốc.”
“Có lẽ ngươi biết chuyện lần này, chưa chắc có thể lật đổ được Tần Tự Tuyết.


Thậm chí sẽ làm chính người bị bại lộ, còn sẽ liên lụy đến cả Tần Tướng Phủ.”
Sắc mặt Tần Duyệt Liễu không hề thay đổi.

Vân Quán Ninh bèn nói tiếp: “Tại sao người lại muốn làm như vậy?”
Tần Duyệt Liễu lúc này mới khẽ bật cười một tiếng.

Trong đôi mắt nàng ta lộ vẻ kiêu ngạo, đó là vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung, không coi ai ra gì.

“Minh vương phi nói đúng lắm, chuyện này một khi điều tra thì có thể điều tra ra được ta, nhưng…”
Nàng ta làm ra vẻ nhất định phải đạt được: “Ta không muốn lấy mạng của Tần Tự Tuyết, ít nhất là không phải bây giờ
Vân Quán Ninh không hiểu: “Nghe có vẻ Tần nhị tiểu thư có thù oán sâu nặng với Tần Tự Tuyết, không biết giữa tỷ muội các ngươi có thù oán sâu nặng gì?”
Thấy Tần Duyệt Liễu nhướng mày…
Vân Quán Ninh khẽ mỉm cười nói: “Thứ cho ta nói thẳng, ta không muốn liên minh với người mà ta không hiểu rõ.”
Không hiểu rõ cũng được, đối phương có chuyện gì giấu nàng cũng chẳng sao.

Loại người này tâm tư sâu xa, không chừng lúc nào đó còn quay lại đâm nàng một đao…
Liên minh với nàng rất đơn giản, không được giấu nàng chuyện gì.

“Đó đều là chuyện riêng giữa ta và tỷ tỷ, chắc chắn sẽ không liên lụy đến Minh vương phi.


Ta có thể bảo đảm, bất cứ chuyện gì cũng nghe theo Minh vương phi căn dặn hết, nhưng chỉ có một chuyện…”
Vẻ mặt nàng ta u ám: “Giao mạng của Tần Tự Tuyết cho ta.”
Ồ, xem ra giữa Tần Duyệt Liễu và Tần Tự Tuyết thật sự có thù hằn sâu nặng khó giải quyết gì đó!
Nếu nàng ta đã không chịu nói, vậy thì Vân Quán Ninh cũng sẽ không ép nàng ta nữa.

“Vậy ta có thể tin tưởng Tần nhị tiểu thư được không?”
“Minh vương phi vẫn còn băn khoăn và nghi ngờ cũng đúng, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả, ta sẽ không phản bội Minh vương phi.”
Vẻ mặt Tần Duyệt Liễu vô cùng nghiêm túc.

Vân Quán Ninh cau mày, giống như đang cân nhắc.

Bỗng chốc, Vân Quán Ninh mỉm cười hỏi: “Tại sao lại là ta?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận