Mặc Diệp định xử lý chuyện này như thế nào?”
Vân Quán Ninh hỏi.
“Chủ tử đã có kế hoạch.”
Như Ngọc ghé sát vào bên tai của nàng, nhỏ giọng nói vài câu.
Nghe hắn ta nói xong, Vân Quán Ninh gật đầu cười: “Không tệ, không tệ, biết thời biết thế, đây là một ý kiến hay.”
Đến đêm quả nhiên có tuyết rơi.
Vân Quán Ninh cảm thấy uống canh dê ở trong tuyết thực sự rất tuyệt, cho nên nàng đã hạ lệnh cho bà Trương mang đến một chậu than.
Những bông tuyết bồng bềnh lặng lẽ rơi xuống, lúc này được uống một bát canh thịt dê nóng hổi vào bụng, toàn thân ấm áp thoải mái dễ chịu.
Chu Oanh Oanh uống vài chén, gặm một đống xương, lại uống thêm vài chén rượu nóng…
Lúc này đã say khướt được Như Yên đưa về Hàn Vương Phủ.
Mặc Diệp làm xong việc trở về.
Vân Quán Ninh múc cho hắn bát canh, sau đó lại ôm Viên Bảo đã ngủ vào trong nhà.
Lúc đi ra thì Như Yên cũng quay lại rồi.
“Đáng tiếc vương phi không thấy được trò hay kia.”
Như Yên mím môi cười nói.
“Trò hay gì?”
Vân Quán Ninh liếc nhìn Mặc Diệp, thấy hắn còn khoác áo choàng lông cáo, nàng tự nhiên vươn tay ra cởi bỏ giúp hắn: “Uống hết bát canh thịt dê này đi, toàn thân sẽ nóng lên, phát nhiệt.”
“Cẩn thận lúc nữa bị đổ mồ hôi, rồi ngấm ngược lại sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Tuy chỉ là một hành động nhỏ không có ý nghĩa nhưng cũng đủ để chứng minh sự quan tâm của nàng dành cho hắn.
Mặc Diệp vô cùng cảm động, rưng rưng uống hết mấy bát to.
“Nô tỳ đã tiễn Hàn Vương Phi trở về, nàng say đến mức bất tỉnh nhân sự, nôn
mửa khắp nhà! Mũi của Hàn Vương cực kỳ thính, chỉ cần ngửi một cái đã có thể biết được đó là mùi của canh thịt dê.”
Như Yên cố nén vui sướng trong lòng: “Đôi vợ chồng lại cãi nhau.”
“Hàn vương chỉ chích Hàn Vương Phi ăn mảnh, không mang về cho ngài ấy.”
“Hàn vương phi nói Hàn Vương mập như heo, nếu không giảm cân thì sẽ cùng cách với ngài ấy.”
Như Yên không nhịn được nữa cười vô cùng đắc ý: “Hai người càng nháo càng lớn, cuối cùng trực tiếp động thủ.
Nô tỳ vội vàng tiến lên khuyên can, nhưng lại bị Đang Nhi ngăn lại, nói không cần khuyên giải.”
Đang Nhi là tỳ nữ thiếp thân của Chu Oanh Oanh.
“Thế là nô tỳ đã đứng tại chỗ xem kịch vui! Quả nhiên không đến năm phút, hai người đã làm hòa rồi.”
Vân Quán Ninh vui vẻ nói: “Vậy sao?”
“Đúng vậy ạ! Hai người đánh tới đánh lui xong lại ôm thành một đoàn, sau đó cả hai nói muốn đi vào phòng ngủ…”
Như Yên nói xong, Vân Quán Ninh cũng cười rộ lên, mà ngay cả Mặc Diệp cũng mang theo tươi cười.
Như Yên cười đến mức chảy cả nước mắt: “Bảo sao Đang Nhi lại nói nô tỳ không cần khuyên giải! Xem ra hai người họ đánh nhau mới sinh ra tình cảm.”
Vân Quán Ninh múc thêm một bát canh thịt dê cho mình, nét mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh Mặc Diệp: “Thực ra ta ngược lại lại hâm mộ tình cảm của Mặc Hàn Vũ và Oanh Oanh”
“Vương gia, chàng cảm thấy thế nào?”
Dáng vẻ tươi cười của Mặc Diệp đông cứng lại.
Hắn sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Vân Quán Ninh: “Ninh Nhi, sinh nhật của nàng mới qua không bao lâu, bổn vương đã đưa cho nàng năm mươi vạn lượng bạc làm quà sinh nhật.”
“Gần đây bổn vương cũng không làm sai cái gì, đúng không?”
Hắn cẩn thận nghĩ lại, lo sợ bất an lắc đầu: “Gần đây bổn vương cũng không trêu chọc gì nàng phải không?”
Vân Quán Ninh: “… Ta chỉ là cảm xúc bộc phát cảm khái một câu mà thôi, chàng căng thẳng cái gì vậy?”
Lúc này Mặc Diệp mới thở dài một hơi.
Có thể không căng thẳng được sao?
Con đường truy thê tử dài đằng đẵng.
Đã một năm rưỡi rồi, cũng sắp hai năm rồi..