Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


Bốn mươi rương của hồi môn này bị mất đi rồi lại đòi về được, giống như của cái bất ngờ tìmđến.Như Yên đi theo sau: “Vương phi, vậy sinh thần của Vân Quốc Công người có đi không?”“Đi làm gì chứ? Ông ta chỉ muốn lừa tiền của ta mà thôi!”Vân Quán Ninh dè bỉu: “Không đi!”AdvertisementChiều cùng ngày, Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh đến vương phủ, hai người họ còn mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ.Vân Quán Ninh ngạc nhiên: “Hai người đang làm gì vậy?”“Đến cảm tạ lão thất.”Mặc Hàn Vũ nói: “Vốn dĩ phụ hoàng không muốn giao Ngũ Quân Doanh cho ta, nhưng lão thất đã nói vài lời tốt giúp ta, phụ hoàng liền giao cho ta Ngũ Quân Doanh”“Sau này bổn vương cũng sẽ là một nam nhân làm được việc lớn rồi!”Hắn ta tự hào chống tay lên hông.Chu Oanh Oanh trợn mắt nhìn hắn ta, mỉm cười nói với Vân Quán Ninh: “Lần này, quả thực cũng may là nhờ có lão thất.”“Ngoài chuyện đó ra, ta có một tin vui muốn báo cho muội!”Nàng ta kéo Vân Quán Ninh sang một bên, sốt ruột nói: “Chắc là muội vẫn còn chưa nghe nói phải không? Sở vương phủ vừa làm một trận ầmĩ vô cùng!”“Hiện tại trong Sở vương phủ có rất nhiều mỹ nữ, Nam Cung Nguyệt đang mang Tiểu Nguyệt Tử, cần bảo dưỡng thân thể.

Không thể hầu hạ Sở vương, nhưng lại cho những mỹ nữ đó có cơ hội.”Vân Quán Ninh nhướng mày: “Không phải Mặc Hồi Diên cũng đang bị thương sao?”Vậy mà vẫn có thể sủng hạnh những mỹ nữ đó à?“Bị thương thì đã sao? Nam nhân mà, bọn họ đều là động vật dụng nửa thân dưới để suy nghĩ.”Vân Quán Ninh: "...!Tẩu nói đúng lắm, ta không còn lời nào để đáp lại"Mặc Hàn Vũ không vui liên tiến đến gần: “Oanh Oanh, những lời này của nàng ta không thích nghe đâu đấy! Bốn vương đối với nàng là một lòng một dạ.“Ngài là có tâm sắc nhưng không có gan làm chuyện đó!”Hai người bọn họ nàng một câu ta một câu chọc Vân Quán Ninh bật cười.Mặc Diệp bước vào, sau đó đưa Mặc Hàn Vũ đến thư phòng.Hiện tại hai vợ chồng đã có lòng rồi, những món quà bọn họ mang đến hầu như đều dành cho Viên Bảo...“Viên Bảo đâu?”Chu Oanh Oanh hỏi: “Điềm Điềm nói rằng đã lâu không gặp Viên Bảo ca ca rồi, nên rất nhớ thằng bé.


Nhờ ta đến hẹn với Viện Bảo khi nào thì đi ra ngoài chơi với con bé.”Vân Quán Ninh cảm thấy có chút phiền muộn: “Viên Bảo bị mẫu phi đón vào cung rồi.”“Chắc là ngày mai mới đưa về.”Khoảng thời gian này, Mặc Tông Nhiên đưa Viên Bảo đến tảo triều, dạy thằng bé xử lý một số công việc đơn giản.Hoặc là, Đức phi sẽ đến đón Viên Bảo đến Vĩnh Thọ Cung, một hoặc hai ngày sau mới quay lại.Một mẫu thân như nàng muốn ở bên con trai mình cùng không dễ dàng gì!Làm thế nào Chu Điềm Điềm có thể xếp được vào hàng cơ chứ?Cứ chờ đi!“Đứa nhỏ tội nghiệp!”Chu Oanh Oanh thở dài: “Viên Bảo là hoàng trưởng tôn, trên vai mang vác trách nhiệm nặng nề.


Nhưng tuổi nó còn quá nhỏ, quả thực là đã làm khó thằng bé rồi! Đã không thể vui vẻ chơi đùa như Điềm Điểm được nữa rồi.”“Đúng vậy.”Vân Quán Ninh cảm thán.Vì là hoàng trưởng tôn nên trên vai phải gách vác trọng trách nặng nề.Viên Bảo được định sẵn là sẽ không thể vui chơi cả ngày như những đứa trẻ bình thường được rồi.“Nhưng cũng may là sắp sang năm mới rồi, nên chắc chắn là cũng sẽ có thể nghỉ ngơi một thời gian.”Nàng cười nói: “Qua năm mới là ngày xuân, vạn vật đua nở.

Chúng ta hãy đưa hai đứa nhỏ đi du xuân, để Viên Bảo cũng có thể được thả lỏng một tí!”“Ý hay đấy!”Chu Oanh Oanh giơ ngón tay cái lên với: “Đúng vậy.”Nàng ta nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt thần bé: “Sáng hôm nay Vân Quốc Công đến Hàn vương phủ, mời ta và vương gia tới dự tiệc sinh thần của ông ta.”“Hình như cũng có đi mời Tần Tự Tuyết nữa! Nhưng Tần Tự Tuyết đã điên điên khùng khùng roi..."Còn chưa nói xong, Như Yên đã bước vào báo theo sau là một vài hạ nhân.Hạ nhân đang vác một cái hộp trên vai, không biết bên trong là thứ gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận