Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y


“Hôm nay lúc thăng triều, dường như Lão Tam có bất mãn với sự sắp xếp của trẫm, e là trong lòng có ý định khác.

Con có thể nghĩ ra cách gì tốt để giảm đi sự bất mãn đó của Lão Tam không?”
Mặc Tông Nhiên hào hứng nhìn nàng, chờ câu trả lời của người kia.
Không ngờ lại là câu hỏi khó giải quyết như này!
Vân Quán Ninh lập tức chau mày, yếu ớt đáp: “Phụ hoàng, con là phụ nữ ở chốn hậu cung, không thể đảm đương chuyện triều chính!”
“Trẫm bảo con trả lời, con chỉ cần trả lời thôi.”
Mặc Tông Nhiên vỗ bàn một cái, vô cùng thô bạo huy hiếp nàng: “Nếu như con không trả lời được, hoặc câu trả lời không khiến trẫm thỏa mãn…”
“Trẫm sẽ chặt đầu con!”
Đây quả thật là một ông vua hung bạo mà!
Vân Quán Ninh theo bản năng sờ cổ của mình, chỉ cảm thấy nơi đó mát lạnh, dường như ở giữa đó có đặt một con dao cầu vô hình vậy.
Không đùa được!
Nàng không biết làm gì khác hơn là cắn răng, nhắm mắt đáp: “Phụ hoàng, người là vua của một nước, đấng anh minh sáng suốt thánh hiền, trong lòng của người thiết nghĩ là đã có đáp án cho câu hỏi này từ lâu rồi?”
“Trẫm không có, cho nên mới hỏi con.”
Mặc Tông Nhiên thản nhiên đáp.
Vân Quán Ninh: “…”
“Phụ hoàng, nếu Doanh Vương có bất mãn, thiết nghĩ phụ hoàng có thể động viên Doanh Vương trên phương diện khác, để xoa dịu thành kiến trong lòng của huynh ấy.”
Nàng cười e thẹn.
“Ví dụ xem?”
Mặc Tông Nhiên truy hỏi tới cùng.
Xem ra hôm nay là không có ý định buông tha cho nàng rồi.
Nàng bày ra vẻ mặt khổ sở nói: “Phụ hoàng, con cũng không biết!”
“Nếu con không trả lời, trẫm sẽ lấy đầu con.”
Vân Quán Ninh thầm khinh miệt trong lòng, không thể làm gì khác hơn bèn nói: “Phụ hoàng, trong chuyện này thì việc Doanh Vương nảy sinh bất mãn chỉ là thứ yếu thôi.”
“Thiết nghĩ người bất mãn nhất chính là mẫu hậu cơ.”
Nàng chỉ tay về phía Khôn Ninh cung, nói: “Nghe nói phụ hoàng rất ít khi tới thăm mẫu hậu.

Hôm nay sắc trời rất tốt, chi bằng phụ hoàng đưa mẫu hậu tới Ngự Hoa Viên giải sầu đi?”
“Con nghe nói, đúng lúc hàn mai ở Ngự Hoa Viên đang nở rất đẹp!”
Mặc dù trong lòng Mặc Hồi Phong có thành kiến, nhưng hắn ta đã bị điều đi biên cương rồi, không thể gây ra được sóng gió gì.
Nhưng Triệu hoàng hậu thì vẫn còn trấn giữ ở hậu cung đó nha.
Nếu bà ta muốn làm trò ngu ngốc gì đó, hẳn cũng dễ như trở bàn tay.
Vì thế, trước tiên cần phải động viên vị này một chút mới được.
Quả nhiên, Vân Quán Ninh vừa dứt lời thì Tô Bỉnh Thiện đã đi vào bẩm báo, nói là hoàng hậu nương nương tới.

Lúc này cũng đã sắp tới Ngự Thư Phòng rồi.
Nhìn có vẻ như người đến không có ý tốt.
Mặc Tông Nhiên giống như nhìn thấy quỷ vậy, thoáng liếc mắt nhìn qua Vân Quán Ninh.
Cái đứa tinh ranh này, đúng là biết tính toán!
Ông đăm chiêu gật gù: “Nói có lý! Ngươi nói lại là trẫm lao lực thái quá cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Sổ sách hôm nay cứ để cho Diên và Lão Thất phê duyệt.”
“Đúng rồi, gọi luôn Lão Nhị tới nữa.

Trẫm sẽ cùng hoàng hậu đi ngắm mai!”
Tô Bỉnh Thiện nhìn qua Vân Quán Ninh, ánh mắt có chút bất ngờ.
Vị Minh Vương phi này nhìn có vẻ lầm lì không rõ, vậy mà lại có thể thuyết phục được hoàng thượng…
Xem ra sau này, phải cẩn thận mà tâng bốc rồi.
“Vâng, hoàng thượng.”
Tô Bỉnh Thiện mỉm cười, ân cần hỏi: “Minh Vương phi, người ở đây nghỉ ngơi một lúc nữa đợi Minh Vương cùng xuất cung, hay là nô tài sai thuộc hạ đưa người về Vương Phủ?”
“Ta đợi Vương gia nhà ta.”
Vân Quán Ninh mỉm cười khách sáo.
Một bên lại cầm lấy quyển Sơn Hải Chí, tiếp tục gặm nhấm món ăn tinh thần của nàng.
Mặc Tông Nhiên ra khỏi Ngự Thư Phòng, cũng không biết nói mấy câu gì mà khiến sắc mặt khó chịu trước đó của Triệu hoàng hậu lại tràn đầy nét cười.
Sau đó, bà ta dựa sát vào cánh tay của người kia, cả hai cùng rời đi.
Thấy thế, Tô Bỉnh Thiện không khỏi tặc lưỡi.
Vị Minh Vương phi này quả nhiên là một nhân vật lợi hại!

Ngồi quá lâu trong Ngự Thư Phòng đọc sách khiến Vân Quán Ninh cảm thấy có chút hoa mắt.

Nàng nhìn thấy đống tấu chương cao ngất ngưỡng trong tay đám người Mặc Diệp, dự định đi ra ngoài dạo một chút.
Vừa mới ra khỏi Ngự Thư Phòng lại đúng lúc đụng mặt Vân Chấn Tung từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy nàng đi ra, ông ta dĩ nhiên có chút bất ngờ.
Đã rất lâu rồi, ông ta chưa có nói chuyện với đứa con gái này.
Mối quan hệ cha con của hai người, vốn không được thân thiết cho lắm.
Người gặp trước mặt, lại càng như xa lạ.
Vân Chấn Tung cũng lúng túng không biết làm sao, chỉ căng thẳng nhìn nàng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Chỗ này không phải là Ngự Thư Phòng, đến cả phi tần trong hậu cung đều bị cấm không được ra vào sao?”
Tô Bỉnh Thiện giải thích: “Ưng quốc công, hoàng thượng đã hạ lệnh rồi.”
“Cho phép Minh Vương phi được tự do ra vào ở Ngự Thiện Phòng này ạ!”
“Cái gì?”
Vân Chấn Tung lấy làm kinh hãi.
Cứ như thể chưa từng quen biết Vân Quán Ninh, ông ta đưa mắt đánh giá nàng một lượt từ trên xuống, khiếp sợ nói: “Minh Vương phi, lời, lời này là thật sao?”
“Ưng quốc công tự mình tới hỏi phụ hoàng xem?”
Vân Quán Ninh cười như không cười liếc mắt nhìn ông ta, sau đó xoay người rời đi.
Đối với người của Phủ Quốc Công, nàng thật sự không có gì để nói.
Mở miệng là khắc khẩu, vậy chi bằng không nói tới.
“Đứng lại!”
Vân Chấn Tung thoáng sửng sốt, không màng tới chuyện mình đang có chuyện quan trọng, lập tức đuổi theo nàng nói: “Quán Ninh, phụ thân có vài lời muốn nói với ngươi.”
Lúc này biết gọi “Quán Ninh” rồi, cũng biết lấy thân phận phụ thân ra rồi.
Nhưng mà, Vân Quán Ninh sẽ không hưởng ứng trò này của ông ta đâu.
Nàng cười lạnh một tiếng, dừng chân lại nói: “Ưng quốc công, gặp bổn Vương Phi là phải thỉnh an.”
“Nếu như Ưng quốc công không hiểu phép tắc, ngày sau lại gọi sai… Bổn Vương Phi sẽ sai người vả miệng!”
Nàng đã là cô nương được gả đi rồi, lại chính là Vương Phi ở Minh Vương phủ.
Xét về tình về lý, Vân Chấn Tung không nên gọi nàng bằng tên thân mật mới đúng.
Một câu này, không hề nể tình!
Vẻ mặt già nua của Vân Chấn Tung trắng bệch, ngượng ngùng cúi chào thỉnh an nàng, sau đó mới cẩn thận mà lí nhí nói: “Minh Vương phi, không biết có thời gian về Phủ Quốc Công một chuyến không?”
“Mẫu thân và các muội muội của người đều nhắc tới người.”
“Mẫu thân?”
Vân Quán Ninh cảm thấy nực cười: “Mẫu thân ta là ai?”
“Ta chỉ biết mẫu thân của ta mang họ Cố, đã bị bệnh chết từ nhiều năm trước rồi.”
Vân Chấn Tung lại dám nói Trần Thị là mẫu thân của nàng?
Một người thiếp có thân phận thấp hèn, sau khi được Vân Chấn Tung đẩy lên làm chính thất thì đã coi trời bằng vung mà dám nhận mình làm mẫu thân của Vân Quán Ninh nàng ư?
Vân Chấn Tung ngậm bồ hòn làm ngọt, vẫn chưa từ bỏ hy vọng: “Tuy người là nữ nhi đã gả ra ngoài.”
“Nhưng đến cuối cùng vẫn mang họ Vân, thêm mấy ngày nữa chính là ngày tam muội của người cập kê rồi, tới lúc đó người cũng về một chuyến chứ?”
Tam muội của Vân Quán Ninh là Vân Đinh Đinh.
Là tỷ muội cùng một mẫu thân sinh ra với Vân Đinh Lan, đều là con gái của Trần Thị.
Tam muội này trước giờ cứ ru rú nơi xó bếp, Vân Quán Ninh cũng không có ấn tượng gì lắm.
Bốn năm trước lúc nàng xuất giá, Vân Đinh Đinh mới hơn mười tuổi.
Bây giờ, lại đã tới tuổi cập kê rồi.
Nhanh thật!
“Tới lúc đó nói sau đi.”
Vân Quán Ninh không từ chối thẳng, nhưng cũng không có trực tiếp đồng ý, chỉ qua loa mà nói: “Bổn Vương Phi còn có việc, không thể tiếp chuyện cùng với Ưng quốc công.”
“Xin người cứ tự nhiên.”
Nhưng mà, chuyện Vân Quán Ninh không ngờ tới chính là da mặt của Vân Chấn Tung sẽ dày như vậy.
Nàng vốn tưởng đã nói như thế thì ông ta sẽ không tiếp tục “quấy rầy” mình nữa mới đúng.
Chí ít thì sẽ không có hành động nhanh như thế.
Dù sao cũng phải chờ qua hai ba ngày thì mới có mặt mũi để đối diện với nàng.
Ai có ngờ đêm hôm ấy, ở Minh Vương phủ đã xuất hiện một vị khách “không mời mà tới”.
Nhìn người được Như Yên dắt vào, Vân Quán Ninh chau mày, rất lâu sau đó mới miễn cưỡng nhận ra được người kia, mở miệng thăm dò một tiếng: “Ngươi là, tam muội?”
Người đến, lại là Vân Đinh Đinh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui