Vương Phi Có Độc

Mùa thu năm Ninh tuyên hai mươi bảy, trời dần dần chuyển lạnh.
Lục Oanh liên tục bệnh nặng, chứng thể lạnh càng tăng, không chịu được gió. Thân mình vốn đã đơn bạc, nay tâm sự tầng tầng, cơ thể lại càng thêm gầy.
Từ hạ đến thu, Lục Oanh vẫn xem xét bàn tàn cục kia, nhưng vẫn hoàn toàn không nghĩ ra phương pháp phá giải.
"Hôm nay liệu có tiến triển?" Cố Thanh Trản thấy Lục Oanh xem đến chăm chú, như ngày thường dò hỏi. Lục Oanh nhẹ nhàng lắc đầu, Cố Thanh Trản chỉ vào bàn cờ, cười trêu ghẹo nàng, "Tàn cục trăm năm nếu ngươi có thể phá, vậy đúng là Đại Trịnh đệ nhất quốc thủ."
"Ý tỷ tỷ là... không tin ta có thể phá giải?" Lục Oanh cầm một quân cờ đen, nâng mắt quật cường nhìn về phía Cố Thanh Trản, không chịu thua chút nào.
Hai người đã sớm quen nói chuyện với nhau như vậy, không còn câu nệ như trước. Dù sao ở hậu viện thâm sâu này, tịch liêu khôn cùng, các nàng có thể nói với ai đây?
Cố Thanh Trản đoạt lấy quân cờ trong tay Lục Oanh, nhìn khuôn mặt nàng gần như gầy hơn lúc vừa vào phủ ước chừng một vòng, giận trách nói, "Biết ngươi thông minh, nhưng cũng không cần ép buộc như vậy, hao tổn tinh thần, thương hại bản thân."
"Này..." Lục Oanh nhìn bàn cờ bỗng nhiên kinh hãi kêu lên. Nàng cầm lên một quân màu đen trên bàn cờ, thay thế bằng một quân trắng, "Tỷ tỷ có phát hiện ra... Nếu nơi này là quân đen, quân trắng liền toàn quân bị diệt."
Cố Thanh Trản hơi chút lưu ý, cũng phát hiện điểm này. Nàng từ chối cho ý kiến, lại đổi quân trắng về, sửa lại cho đúng thế cờ lúc trước, "Nhưng nó cố tình lại là quân trắng, tử cục vẫn là tử cục."
"Không, nhất định có cách phá giải." Lục Oanh đầu ngón tay chạm vào quân trắng kia, "Mặc kệ là trắng hay đen, quân này chắc chắn là mấu chốt."
Lục Oanh thích chơi cờ, là do phụ thân mưa dầm thấm đất. Lục Nguyên Thiệu thường nói kỳ trường như chiến trường, nhưng chiến trường phức tạp hơn biết bao nhiêu lần. Trên bàn cờ, trắng đen giằng co rõ ràng, trên chiến trường, có quá nhiều chuyện không biết. Nàng không phải thích ép buộc bản thân, chỉ cảm thấy nếu ngay cả bàn cờ này mình cũng không giải được thì làm sao đối mặt người lừa ta gạt trong tương lai.
"Ngươi thật sự là làm gì cũng ép buộc như vậy?"
Lục Oanh lòng chỉ lo nghĩ đến ván cờ, cũng không nghe rõ Cố Thanh Trản hỏi cái gì, chỉ hàm hàm hồ hồ "Ừ" một cái.
Cố Thanh Trản lại nhẹ giọng nói, "Trước đó vài ngày ngươi nói muốn dạy ta cưỡi ngựa, cũng không thấy tích cực như vậy."
Tựa hồ có chút bất mãn thầm oán.
"Ta..." Lục Oanh lúc này nghe ra rõ ràng, lại bị nói cho á khẩu không trả lời được. Vốn tưởng rằng việc đó đã qua thì qua luôn, không ngờ Cố Thanh Trản vẫn nhớ trong lòng, "Tỷ tỷ nếu muốn học..."
"Không cần."
Cố Thanh Trản từ chối khiến Lục Oanh không biết làm sao. Không biết là ảo giác hay là gì khác, nàng ẩn ẩn cảm thấy Cố Thanh Trản có hơi hờn giận, mà hờn giận của nàng lại do mình mà nên, nhưng Chiêu Vương phi thông tình đạt lý sẽ vì việc nhỏ chừng ấy mà canh cánh trong lòng sao?
"Tỷ tỷ, ta..."
Xem bộ dáng nàng khó xử, Cố Thanh Trản giảng hòa trước, "Ta chỉ là thuận miệng thôi, ngươi còn cho là thật... Nay trời lạnh, thân mình ngươi lại yếu, nên nghỉ ngơi cho khỏe mới tốt."
Suốt ngày niệm kinh lễ Phật, mặc dù là ai, ở lâu trong tường cao ngăn cách này, cũng sẽ cảm thấy chán đi.
Lục Oanh vốn tưởng rằng Cố Thanh Trản là nữ tử truyền kỳ không nhiễm khói bụi nhân gian. Nhưng đến tận mấy tháng trước lúc dạy nàng cưỡi ngựa, lần đầu tiên Lục Oanh thấy trong đôi mắt không chút gợn sóng của nàng hiện lên một tia sinh cơ. Khi đó mới hiểu được, Cố Thanh Trản mỗi ngày ý cười doanh doanh, chưa chắc là thật sự tiêu sái thản nhiên.
Đại để là các nàng có chút tương tự, trong lòng đều giấu rất nhiều thứ, mặt ngoài ắt có thủ đoạn ngụy trang.
Khi mới gặp, Lục Oanh chỉ cảm thấy nàng cười lên rất đẹp, không lây nhiễm trần tục. Ngày sau tiếp xúc càng nhiều trong lòng càng sáng tỏ, nay thấy lại nụ cười của nàng, thậm chí ẩn ẩn có chút đau lòng.
Cố Thanh Trản không yêu Trịnh Triệu, điều này ngày ấy Lục Oanh gả vào Vương phủ đã nhận ra. Mặc cho bên ngoài truyền kể phong quang thế nào, nhưng Lục Oanh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Nàng không yêu Trịnh Triệu, tuy nàng mặt mày dịu dàng đối đãi Trịnh Triệu, nhưng đây không phải là tình yêu nam nữ.
Lục Oanh cũng từng tự hỏi, vì sao ngay từ đầu nàng và Cố Thanh Trản có thể không hề khúc mắc mà thương tiếc lẫn nhau? Hẳn là do các nàng có số mệnh giống nhau. Không có quyền lựa chọn mà xuất giá, đều phải gả cho nam nhân mình không yêu, vận mệnh cứ như vậy bị phó thác trong tay người khác.
Nhưng dù vô lực hơn nữa, vẫn muốn giãy dụa.
"Không ngại, tỷ tỷ rất thông minh, nhất định vừa dạy liền biết." Lục Oanh nghĩ rằng, nếu đã chôn thân trong hoàn cảnh như thế, cũng không cần phải mỗi ngày đều sống như oán phụ, tìm niềm vui trong nỗi khổ cũng tốt.
"Hay là thôi đi, ta học thứ đó cũng không có chỗ dùng." Cố Thanh Trản vẫn cười trả lời như cũ, nhưng nụ cười này lại khiến Lục Oanh cảm thấy ẩn chứa vài phần cương ngạnh.
Rõ ràng là muốn học, tội gì phải ẩn nhẫn như vậy. Lục Oanh muốn nhìn nàng không áp lực như vậy nữa, ít nhất có thể chân chính cười một hồi. Lục Oanh trực tiếp làm lơ lời cự tuyệt của Cố Thanh Trản, quyết theo ý mình nói, "Tỷ tỷ, vậy ta bảo Bích Lạc dắt ngựa đến đây."
"Ừ." Cố Thanh Trản cúi đầu nhếch nhếch khóe môi, trông rất đẹp mắt.
Lục Oanh thấy nàng cúi đầu cười, bản thân mình cũng nhịn không được mà nở nụ cười, "Bích Lạc, mau đi chọn một con ngựa dịu ngoan lại đây."
Bích Lạc nghe xong liền đi ra ngoài, chỉ còn Ánh Thu lưu lại, nhíu mày nhìn về phía Cố Thanh Trản, giọng có chút không tin được, "Nương nương, ngài... ngài thật sự muốn học?!"
Lục Oanh tưởng rằng Ánh Thu lo lắng an nguy của Cố Thanh Trản, liền khuyên nàng, "Ta từ năm mười tuổi đã bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, ngươi không cần lo lắng."
Cố Thanh Trản sờ sờ cánh tay Lục Oanh, "Nếu muốn ra ngoài cưỡi ngựa, chi bằng mặc nhiều chút, bên ngoài gió lớn."
Ánh Thu lại nói, "Nương nương khó được có hưng trí này."
Lục Oanh như lần trước cùng nàng cưỡi một con ngựa, nhẹ giọng mà dạy, vô cùng kiên nhẫn giống như khi nàng dạy mình đánh đàn vậy. Nhưng Cố Thanh Trản cũng không "thông minh" như Lục Oanh tưởng, ngồi lên ngựa lại thật sự rất nhát gan.
"Ngươi muốn đi đâu?" Cố Thanh Trản cảm thấy tay Lục Oanh ôm eo mình đang định buông ra.
"Đừng sợ, ngươi một mình thử xem..." Lục Oanh buông nàng ra, đang chuẩn bị xoay người xuống ngựa...
Cố Thanh Trản trầm mặc không nói.
Lục Oanh do dự một chút, lại tiếp tục vòng tay qua eo nàng kéo chặt dây cương, "Không có việc gì, tập nhiều hơn mấy lần sẽ cưỡi được thôi."
Gió thu nổi lên, lá vàng rơi phiêu tán. Lục Oanh cưỡi ngựa bước qua lá khô, hữu ý vô ý mà tăng nhanh tốc độ, trong cơn gió lạnh nàng lại lần nữa ôm chặt người trong lòng, cảm nhận ấm áp trước nay chưa từng có.
Cố Thanh Trản nhắm hai mắt được một lát, tức thì lại mở ra, không ai nhận thấy động tác này của nàng. Nhiều năm sống trong Vương phủ này, hôm nay là lần đầu tiên cảm thấy không cô đơn như vậy, cho dù chỉ là ảo giác, cũng đủ để nàng sa vào trong chốc lát.
Ngày kế, Lục Oanh lại nhiễm lạnh.
Nhớ dịp gặp lần đầu, Lục Oanh vốn muốn cùng Cố Thanh Trản đến chùa miếu dâng hương, lại bị Cố Thanh Trản từ chối, "Nếu bị bệnh thì nên ở lại nghỉ ngơi cho tốt, chớ ép buộc." Lục Oanh hiếm khi thấy nàng nghiêm khắc như vậy, trong lòng hiểu là nàng quan tâm mình, bèn ngoan ngoãn ngồi trong phòng, nơi nào cũng không đi.
Mấy tháng này Lục Oanh luôn luôn truy tìm dấu vết Tam Tấn hội, nhưng manh mối đã ít lại càng ít. Huynh đệ Âu Dương suốt ngày bôn ba điều tra cũng không thấy đầu mối, càng miễn bàn nàng ở trong Vương phủ chân không thể ra cửa. Chẳng qua nghĩ đến cũng lạ, nếu Tam Tấn hội từng có ý định ám sát nàng, vì sao đến giờ vẫn không có động tĩnh? Việc này thật sự là tầng tầng đáng ngờ.
"Nương nương, đến rồi."
Giọng Bích Lạc từ ngoài cửa truyền vào, ép tới rất thấp. Lục Oanh biết ai đã đến, hiểu ý nói, "Ừ."
Hai nam tử thanh y tiến vào phòng, quả nhiên là huynh đệ Âu Dương. Thiết nghĩ vụ ám sát lần đó, bọn họ tất nhiên đã có đầu mối, bằng không cũng sẽ không tùy tiện hiện thân trong Vương phủ như vậy.
Quả nhiên, Âu Dương Sơn vừa mở miệng liền nói, "Tiểu thư, có manh mối."
"Về Tam Tấn hội?" Trực giác của Lục Oanh luôn luôn rất chuẩn.
"Đêm qua Tả Tư mã chết bất đắc kỳ tử, nay trong triều đã nổi lên sóng to gió lớn..."
Chết bất đắc kỳ tử? Lại là chết bất đắc kỳ tử. Lục Oanh vùi đầu suy tư một lát, mới ngẩng đầu hỏi lại, "Tả Tư mã chết bất đắc kỳ tử và chuyện Trấn quốc Tướng quân đột nhiên qua đời tháng trước... liệu có liên hệ?"
Ngắn ngủi chưa đến ba tháng, trong triều đã mất đi hai quan viên, còn đều là chết không minh bạch. Nếu nói là trùng hợp, khó tránh quá gượng ép.
"Rất thảm rất thảm!" Tính tình Âu Dương Lâm hào sảng hơn đại ca Âu Dương Sơn, hắn chưa bao giờ để ý lễ nghi phiền phức, mở miệng nói chuyện rất tùy tiện tự nhiên, "Chính là Tam Tấn hội làm, thủ pháp đó không thể nhầm được."
"Không sai, xem thủ pháp giết người, việc Tả Tư mã và Trấn quốc Tướng quân chết bất đắc kỳ tử, cùng với lần trước tiểu thư đột nhiên bị phục kích, đều xuất phát từ tay Tam Tấn hội."
Lục Oanh khó hiểu, theo lý giải của nàng, Tam Tấn hội chẳng qua là tổ chức sát thủ trên giang hồ, chưa bao giờ dính dáng tới chuyện triều đình, "Nghe đồn Tam Tấn hội chỉ giết người cướp của, không tham gia chính sự. Hiện giờ lại minh mục trương đảm liệp sát chính khách triều đình, không giống quy tắc của tổ chức bọn họ."
"Không loại trừ hai khả năng, một là Tam Tấn hội được người khác thuê, nhận tiền người thay người làm việc..."
Lục Oanh cảm thấy khả năng này không lớn. Nếu Tam Tấn hội chỉ là vì tiền tài, vậy không cần phải tham dự vào vũng nước đục trong triều đình, dù sao dưới chân thiên tử nhiều thị phi, nàng lớn mật đoán, "Còn một khả năng khác, là có người giả danh Tam Tấn hội, hòng diệt trừ dị kỷ."
Tam Tấn hội vốn là chuyện truyền kỳ truyền lưu trên phố, thật thật giả giả ai biết được.
Âu Dương Sơn nói, "Triều đình đã bắt đầu hạ lệnh lùng bắt Tam Tấn hội, vậy bọn họ mấy ngày nay chắc chắn sẽ thu liễm không ít."
Âu Dương Lâm lườm một cái, "Chỉ dựa vào đám bất lực trong triều đó thì đến khi nào mới điều tra rõ được, cùng lắm là làm qua loa."
Lục Oanh lo lắng bệnh của phụ thân, vốn muốn giấu chuyện bị ám sát, nay xem ra chỉ dựa vào sức lực của bản thân nàng vẫn xa xa không đủ. Việc này nàng cũng không cần tiếp tục giấu diếm, thương nghị cùng phụ thân có lẽ sẽ có tiến triển mới, huống chi... Tam Tấn hội còn liên quan đến cái chết của mẫu thân. Mặc kệ là thế nào, nàng đều phải tra ra manh mối.
"Tiểu thư, đây là Lục Tướng quân bảo chúng ta đưa cho ngài." Âu Dương Lâm lấy một chiếc hộp đưa vào tay Lục Oanh, còn không quên cảm tình kích động nói một câu, "Tướng quân hắn thật nhớ thương ngài..."
"Hai vị chờ một lát..." Lục Oanh xoay người đứng trước bàn giương bút mực, viết một phong thư nhà. Chữ viết xinh đẹp tinh tế, khoảng thời gian này luyện chữ với Cố Thanh Trản, quả nhiên là có tiến bộ. Nàng giao thư cho Âu Dương Sơn, "Thỉnh cầu hai vị thay ta chuyển giao, nói với phụ thân, ta ở Vương phủ sống rất tốt."
Âu Dương Sơn ôm quyền, "Tại hạ nhất định thay ngài chuyển đạt. Cáo từ."
Lục Oanh còn chưa mở hộp, đã ngửi thấy hương quế hoa phảng phất. Nhấc nắp hộp liền thấy, quả nhiên là quế hoa cao. Quế hoa của phủ Tướng quân lại nở, đó là mẫu thân tự tay trồng...
Nhớ rõ khi còn nhỏ, phụ thân ôm nàng đặt lên vai, nàng liền vươn tay rung nhánh cây quế kia, rung mạnh đến mức quế hoa lả tả rơi xuống, tựa như mưa đổ. Nhìn phụ thân đầu đầy quế hoa, nàng liền vui vẻ cười không khép miệng. Mẫu thân ở cách đó không xa nhìn bọn họ cười, lúc này nàng lại chạy vào lòng mẫu thân làm nũng, muốn mẫu thân làm quế hoa cao cho mình ăn.
Nhìn quế hoa cao quen thuộc trước mắt, lại sớm cảnh còn người mất, nước mắt Lục Oanh cũng bắt đầu tốc tốc mà rơi. Thật lâu sau, mới bình phục cảm xúc.
"Bích Lạc, Vương phi đã trở lại chưa?"
Ngoài phòng Bích Lạc đáp lời, "Hồi bẩm nương nương, ước chừng sẽ về muộn một chút."
Lục Oanh nhìn quế hoa cao trong tay, nghĩ rằng, có lẽ nàng ăn chán sơn hào hải vị, sẽ thích hương vị quế hoa cao, "Tối nay chúng ta đi Thanh Nguyệt các một chuyến."
Một lần đợi này chính là hai canh giờ, Lục Oanh trong lúc vô tình lại liếc đến bàn tử cục kia... Quân trắng? Quân đen? Tráo đổi?
Lục Oanh giật mình, chính khách trong triều chết bất đắc kỳ tử, tất có tân quan thế thân... Nếu quân trắng này đổi thành quân đen, phe trắng sẽ toàn quân bị diệt.
Nếu so sánh thế cục triều đình hiện nay với bàn tàn cục này, người khống chế Tam Tấn hội, chính là người muốn đổi quân trắng thành quân đen. Nói cách khác, hắn vì muốn thắng ván cờ này mà không từ thủ đoạn. Nếu có thể kéo Tư mã nhất phẩm xuống ngựa, không thể nghi ngờ, mục tiêu của hắn nhất định là long ỷ cao cao tại thượng trong Vĩnh An điện kia.
Nếu mình đã gả vào Chiêu Vương phủ, Trịnh Triệu không có lý do hãm hại phủ Tướng quân; mà Tề vương Trịnh Vũ Lục Oanh càng hiểu rõ, hắn chẳng qua là nhất giới mãng phu, không hiểu cách suy tính như thế.
Cho nên, ngoại trừ Chiêu vương và Tề vương, nhất định còn có kẻ mạnh đang mơ ước ngôi vị hoàng đế.
Đã gần đến giờ Dậu.
"Nương nương, Vương phi trở lại." Bích Lạc thông báo.
"Ừ."
Lục Oanh thường xuyên đi Thanh Nguyệt các, tự nhiên không cần nhiều quy củ như vậy. Nha hoàn tiến lên thông báo xong, nàng liền theo vào.
"Oanh phi nương nương xin dừng bước." Ánh Thu chắn đường Lục Oanh.
Ánh Thu ngày thường đối xử với mọi người đều ôn hòa, nhưng duy độc với mình lại mang chút địch ý, Lục Oanh không phải nhìn không ra.
Lục Oanh cười nói, "Gia phụ sai người đưa tới quế hoa cao, ta cố ý đem đến cùng tỷ tỷ nếm thử."
"Vương phi nương nương đang chuẩn bị tắm rửa, Oanh phi nương nương hay là ngày khác lại đến đi."
"Như vậy..." Lục Oanh phân phó Bích Lạc, "Bích Lạc, vậy liền để quế hoa cao ở đây, chúng ta ngày khác lại đến bái phỏng."
Bích Lạc có chút hờn giận. Đây là đồ phủ Tướng quân đưa tới, nương nương một miếng chưa ăn liền đưa đến Thanh Nguyệt các, không nói được một lời hay thì thôi, lại còn hạ lệnh trục khách.
Cố Thanh Trản trong phòng nghe được giọng Lục Oanh, nói, "Ánh Thu, không được vô lễ, để Oanh phi tiến vào."
----
Dany: Oanh đến siêu đúng lúc rồi~~
Lảm nhảm về truyện vì mình thích truyện này lắm ;; v;; Rau Thơm rất khéo chêm vào những chi tiết thể hiện sự sâu nặng trong tình cảm giữa Oanh và Trản. Trong chương này thì đó là khi Oanh nhớ về thời thơ ấu tốt đẹp, rồi bị kéo về thực tế cô đơn cảnh còn người mất, ngay sau đó Oanh liền hỏi Bích Lạc là Trản về chưa. Vì trong Vương phủ, Trản là người duy nhất cho Oanh cảm giác yên bình vui vẻ mà ngày nhỏ Oanh từng cảm nhận được, nên khi thấy cô đơn, Oanh lập tức nhớ ngay đến Trản là thế.
Mình đọc xong truyện lâu rồi, và đã đọc lại nó nhiều lần dưới dạng QT (thích tra tấn bản thân lel) rồi mới quyết định bắt tay vào edit, và càng edit càng thấy những chi tiết nhỏ đáng yêu thế kia. Dĩ nhiên cũng phát hiện những cái dở, dù vậy truyện vẫn gợi nên kha khá cảm xúc trong mình, mà lâu rồi không có truyện nào làm được. Mong là các bạn cũng cảm nhận được sự phiêu mình từng nhận được từ nó (không biết đây là lời chúc hay lời nguyền nữa =))).
Lảm nhảm xong, hèm hèm.
Mình post đền nữa nhé, ôi... ;; v;;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui