Vương Phi Có Độc



Đầu tháng giêng, tuyết rơi tốc tốc không ngừng, cả phủ Tướng quân treo đèn lồng đỏ mới tinh tươm. Bọn nha hoàn hạ nhân chỉ truyền nhau là để mừng tháng giêng chứ không nghĩ đến chuyện khác.

"A Oanh, ngươi mang ta đi đâu vậy?" Hai mắt Cố Thanh Trản bị khăn lụa che lại, chỉ thấy được chút ánh sáng mỏng manh. Cũng may Lục Oanh vẫn luôn nắm tay nàng, nên nàng mới có thể mò mẫm đi về phía trước.
"Không được nhìn lén." Lục Oanh thần bí nói.
"Sao cứ giống con nít như vậy..." Cố Thanh Trản ngoài miệng tuy nói thế, trong lòng lại như ngậm mật ngọt, thuận theo tính tình ham chơi của Lục Oanh, đi cùng nàng.
"Đến rồi." Nghe được tiếng lá cây xào xạc trong gió, mặc dù Cố Thanh Trản  bị che mắt, nhưng nàng vẫn cảm nhận được một khung cảnh thanh u. Cánh cửa gỗ bị đẩy ra kêu "két" một tiếng... "Cẩn thận dưới chân."
Lục Oanh dẫn Cố Thanh Trản bước qua bậc thềm, rồi mới buông tay nàng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Cố Thanh Trản mơ hồ ngửi thấy hương hoa mai êm dịu. Mùi thơm thanh nhã thấm vào ruột gan, nàng hỏi Lục Oanh, "Bây giờ nhìn được chưa?"
"Ừ, ta giúp ngươi cởi khăn."
Khoảnh khắc khăn lụa được tháo xuống, Cố Thanh Trản không kiềm được mà tuôn lệ. Gian phòng không tính là lớn, nhưng lại tràn ngập từng hồi ức giữa các nàng. Chiếc đàn cổ quen thuộc, những tập nhạc phổ trong trí nhớ, nhất là mấy bức tranh trên tường. Ngày các nàng gặp nhau tại chùa Từ Ân, ở chung biệt viện, giục ngựa cùng nhau du ngoạn... từng cảnh từng cảnh hiển hiện trên giấy.
"Tranh này... Ngươi vẽ lúc nào?"
"Lúc hận ngươi..." Lục Oanh nhìn chằm chằm vào mắt nàng, kiên quyết đáp, nhưng bản thân cũng bất giác đỏ hốc mắt. Nàng nghiêng người ôm Cố Thanh Trản vào lòng, rồi mới chậm rãi nói, "Và... lúc nhớ ngươi."
Năm đó sau khi đến Bắc Cương, Lục Oanh mới nhận ra đoạn cảm tình mà mình đã sớm sa vào là không có thuốc chữa. Nàng hận Cố Thanh Trản, nhưng lại càng tâm tâm niệm niệm, không quên được người. Khoảng thời gian ấy, Lục Oanh tựa như người điên, mỗi ngày nhốt mình trong thư phòng, chấp bút vẽ chân dung nàng, rồi lại xé nát thành từng mảnh.
"Là ta không tốt..." Cố Thanh Trản đáp lại cái ôm của nàng, khẽ vuốt lưng nàng, toàn bộ đau lòng và áy náy đều hóa thành một câu "Là ta không tốt".
Lục Oanh nhắm mắt, hưởng thụ cái ôm ấm áp này. Nàng chưa bao giờ tham lam như vậy, cũng chưa bao giờ muốn toàn thân toàn tâm chiếm lấy một người như vậy. Nàng vùi đầu thật sâu vào cổ Cố Thanh Trản, trong tiếng thở dài xen lẫn vô lực và mệt mỏi, "Đừng rời bỏ ta..."
"Đồ ngốc, đừng khóc..." Cố Thanh Trản thay Lục Oanh gạt lệ. Trên mặt vẫn mang nước mắt, nàng mím môi nở nụ cười, "Thành thân là ngày đại hỉ."
Đúng vậy, hôm nay là ngày đại hỉ. Nhìn tấm màn lụa và những cây nến đỏ thẫm trong phòng, đây chính là một gian hôn phòng đã được bố trí tỉ mỉ.
"Chỉ là... ủy khuất ngươi." Mình từng hứa thành thân với nàng, mà rốt cuộc không thấy mười dặm hồng trang, chỉ có thể vì nàng làm tấm giá y.
"Chỉ cần ở bên ngươi, ủy khuất làm sao được." Ngày xưa tiên hoàng tứ hôn, nàng quả thật phong quang vô hạn gả vào Chiêu Vương phủ. Thì sao chứ? Dù mặc vào giá y hoa phục, nhưng lòng nàng vẫn ảm đạm không ánh sáng. Uỷ khuất chẳng là gì, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.
"Ngươi mặc giá y..." Lục Oanh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Cố Thanh Trản, "Chắc chắn vô cùng xinh đẹp."
Cần gì phải gióng trống khua chiêng? Lục Oanh cũng tự hiểu, ít nhất giờ này khắc này các nàng cùng chung một chỗ, thế là đủ hạnh phúc rồi.
Giá y do Lục Oanh tự tay chọn lựa. Hoa văn phong lan trên tay áo, cũng là nàng tự tay vẽ rồi đưa cho thợ may lành nghề nhất thêu chế. Cố Thanh Trản đưa tay miết đường may trên giá y, hoa văn thêu tinh xảo, không phải một sớm một chiều có thể gấp gáp tạo ra, "Đây... chuẩn bị khi nào?"
"Ngươi thích là tốt rồi ——" Lục Oanh cười. Từ khoảnh khắc Cố Thanh Trản lần nữa trở về bên mình, nàng liền biết ngày này nhất định sẽ đến, bởi vì mình sẽ không buông tay nữa, không bao giờ.
"Mau thay xiêm y, chúng ta đi chỗ cha dâng trà."
Cha? Đối với Cố Thanh Trản, từ này thật sự rất xa lạ. Nàng một người độc hành quen rồi, nhà là cái gì, thân nhân là gì, nàng hoàn toàn không biết. Chỉ là ngẫu nhiên nàng cũng sẽ oán giận, vì sao mình vừa sinh ra liền là cô nhi? Vì sao phụ mẫu mình lại tuyệt tình như vậy? Vì sao không ngay từ đầu liền giết mình đi? Ít nhất cũng không tới mức khiến mình lưu lạc đến Tam Tấn hội, sống không bằng chết.
Thấy vẻ mặt Cố Thanh Trản có chút giật mình, Lục Oanh đỡ vai nàng, an ủi nói, "A Trản, ta từng nói rồi, người nhà của ta chính là người nhà của ngươi."
"Ừ." Cố Thanh Trản gượng ép cười cười, trong mắt người Lục gia nàng là người như thế nào, nàng sao lại không biết. Nàng chỉ không muốn Lục Oanh khổ sở nên mới vờ chẳng hề để ý.
Lần thứ hai các nàng mặc giá y, cuối cùng cũng vì người âu yếm mà mặc.
Lục Oanh mặc giá y vô cùng xinh đẹp, uyển chuyển thanh lệ như người trong tranh vẽ. Sáu năm trước, Cố Thanh Trản đã từng thấy qua cảnh nàng một bộ hồng y như lửa dâng cho mình một chén trà xanh. Thật buồn cười, mình là thê, mà nàng là thiếp.
Nhưng tỉ mỉ mà nghĩ, Lục Oanh sáu năm trước, nào đẹp như bây giờ. Sáu năm trước đáy mắt nàng chỉ có nỗi buồn, làm Cố Thanh Trản loáng thoáng thấy được bóng dáng bản thân mình lúc gả vào Vương phủ. Mà bây giờ, ánh mắt Lục Oanh nhìn Cố Thanh Trản lại tràn đầy yêu thương và thâm tình.
Hai người cùng mặc hồng y, Lục Oanh nắm tay Cố Thanh Trản, đi qua đình đài, đúng lúc gặp phải Lục Khang đang uống rượu một mình.
"Ca ——" Lục Oanh gọi hắn một tiếng.
Lục Khang liếc mắt nhìn qua, thấy đôi tay nắm chặt một chỗ của hai người, trong lòng cảm khái ngàn vạn. Hắn xoay người tùy tiện rót rượu cho bản thân, không nhìn nữa.
Cái gọi là cảm tình phản nghịch thế tục, có mấy ai hiểu được? Lục Oanh cũng không nói lời nào, dắt tay Cố Thanh Trản đi tiếp đến chỗ Lục Nguyên Thiệu.
"Oanh nhi!" Lục Khang nhìn đôi bóng dáng thon gầy dần rời đi của hai người, gào to một tiếng.
Lục Oanh quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt Lục Khang một nụ cười tươi sang sảng, hắn hô, "Mặc kệ ngươi có quyết định gì, ca ca đều sẽ đứng về phía ngươi."
"Vâng." Lục Oanh xoay mặt về phía Cố Thanh Trản, hai người nhìn nhau cười.
"Chuẩn bị tốt chưa?"
"Hm?"
Lục Oanh cố ý dừng một chút, mới thấp giọng nói, "Về sau... ngươi chính là người của ta."
"Lại ba hoa." Cố Thanh Trản cúi đầu cười.
Lục Oanh vĩnh viễn sẽ không quên, khi mình nói đến người nhà trước mặt Cố Thanh Trản, trên mặt nàng hiện vẻ cô đơn thế nào. Vốn tưởng rằng nàng là người tâm tính rộng rãi, nhưng càng tới gần, càng phát hiện nàng vết thương chồng chất.
"... Ta là cô nhi... Ta không có người nhà..."
"Về sau ta chính là người nhà của ngươi." Đây không phải lời Lục Oanh thuận miệng nói ra. Đã hứa hẹn như vậy, nàng sẽ cố gắng làm cho bằng được. Nàng sẽ khiến phụ thân và ca ca tiếp nhận Cố Thanh Trản, nàng sẽ biến phủ Tướng quân thành nhà của nàng.
*
Khi Lục Nguyên Thiệu thấy Lục Oanh nắm tay Cố Thanh Trản, hai người mặc giá y quỳ xuống đất, hướng mình dâng trà, hắn chậm chạp không chịu đưa tay nhận. Trong mắt hắn, chuyện này thật sự hoang đường đến cực điểm, không dễ dàng tiếp nhận như mình nghĩ. Nhưng hắn quả thật bất đắc dĩ không thể từ chối lời Lục Oanh đau khổ cầu xin.
Hai tay Cố Thanh Trản bưng trà nóng giơ trên không trung. Nàng cũng tự mình hiểu rõ, từ lúc Lục Oanh đón nàng vào phủ Tướng quân tới nay, ngoại trừ Lục Oanh, trong phủ này không ai mong muốn nàng. Nàng... chỉ là khách không mời mà đến.
"Cha —— "
Mỗi khi nữ nhi kêu hắn như vậy, hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ, Lục Nguyên Thiệu thở dài lắc đầu, đáp:
"Ừ."
Rồi nhận lấy chén trà. 
---
Dany:
4 chương này xong mình cho mình thời gian nhé. Hết hàng tồn rồi =)) Lặn lâu quá nên mình xả cho mọi người đỡ thèm.
Bye ~
Nhạc: Chú Định - Tiểu W, Hita.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui