Tiếng kèn xung phong lại lần nữa vang lên giữa đại mạc, Lục Oanh hận thấu thanh âm này. Nàng nắm dây cương, xóc nảy cưỡi ngựa theo sau phụ thân và ca ca, trước mắt là quân lính tầng tầng lớp lớp. Lục Oanh hít thở không khí giá rét xung quanh, hơi lạnh làm cóng đến đáy lòng. Nền tuyết vốn vô ngần không tỳ vết bị vó ngựa mạnh mẽ chà đạp tứ tung. Khung cảnh này, chính là màn khởi đầu của hết thảy sóng gió trong tương lai.
Nàng dậy chưa? Nàng sức khỏe thế nào? Đồ ăn sáng đã ăn chưa? Có biết uống thuốc đúng hạn không? Tâm trí Lục Oanh vướng bận rất nhiều vấn đề. Đúng lúc này, trời bắt đầu đổ tuyết. Lục Oanh ngẩng đầu nhìn khí trời khắc nghiệt, mùa đông xơ xác tiêu điều này rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây?
"Oanh nhi." Lục Khang kéo dây cương, xoay đầu ngựa, thoắt cái sóng vai đi bên nàng.
"Ca ca."
"Rất nhanh, đều sẽ qua đi ..." Lục Khang vừa mở lời, khí lạnh liền biến hơi thở thành sương trắng, đến lúc làn sương tiêu tán, hắn vẫn không thể nói nên lời an ủi.
Ba tháng, Lục Oanh cho bản thân mình thời gian ba tháng. Nàng muốn dùng ba tháng này để theo đuổi một hy vọng cuối cùng. Mặc kệ có tìm được thuốc giải Mặc hoàn hay không, ba tháng sau, nàng sẽ trở về bên Cố Thanh Trản. Một đời là hạnh phúc, một khắc cũng là vậy...
Nàng đây là xuống tay đặt cược. Nàng cũng từng vô cùng đắn đo, liệu có nên để Cố Thanh Trản theo cùng Nam chinh hay không. Nhưng con đường phía trước hung hiểm, thân mình Cố Thanh Trản lại cực kỳ yếu ớt, nếu trên đường bệnh tình xảy ra biến cố thì sao? So ra, đối với Cố Thanh Trản, chỉ có nơi ấy, mới xem như tương đối an toàn...
Núi Vân Tu lượn lờ sương khói.
Trong nội đường, Tầm Dương nhắm mắt tập trung đả tọa.
"Chưởng môn chân nhân, nàng... tỉnh rồi." Một vị nữ quan trẻ tuổi tiến đến, nhẹ giọng thông báo.
Sau một hồi, Tầm Dương mới khẽ gật đầu, ý bảo đã biết.
Đêm qua chẳng qua là uống mấy chén rượu mà thôi, sao lại đau đầu như vậy? Cố Thanh Trản nằm trên giường, mắt vẫn còn nhắm, tay mềm nhẹ xoa huyệt thái dương, lẩm bẩm, "A Oanh, đau đầu..."
Không ai trả lời, Cố Thanh Trản liền vươn tay sờ bên cạnh, "A Oanh?"
Nhưng chỉ thấy trống không.
Cố Thanh Trản mở mắt ngồi dậy, mới phát hiện mình đã ăn mặc chỉnh tề. Mùi đàn hương truyền vào chóp mũi, còn căn phòng nhỏ hẹp này... "A Oanh... A Oanh?"
Vì sao mình lại tỉnh dậy trong một gian phòng xa lạ... Cố Thanh Trản xốc chăn, lảo đảo xuống giường, nhìn chung quanh, trong lòng chợt kinh hãi. Mặc cho cơn choáng váng, nàng dùng lực lắc lắc đầu, bấy giờ mới hiểu ra, đêm qua... đêm qua trong rượu Lục Oanh cho nàng uống rượu, có thuốc mê.
Thoáng chốc chuyện nên nghĩ lẫn chuyện không nên nghĩ đều đồng loạt hiện lên trong đầu, nàng dĩ nhiên hy vọng là mình đa tâm, nhưng mà... Cố Thanh Trản lập tức phóng tới trước cửa gỗ, đúng là cửa đã bị khóa chặt, đẩy không ra.
"Lục Oanh! Ngươi ra cho ta! Ngươi ra đây cho ta!" Cố Thanh Trản hô tên nàng, liên hồi đập vào ván cửa, "Lục Oanh!"
Nhưng không như lúc trước, chỉ cần mình nhẹ nhàng gọi một tiếng, nàng liền xuất hiện trước mặt, giờ phút này mặc dù mình kêu đến cuồng loạn, cũng không ai đáp lại.
Đáng lẽ nên sớm phát hiện, nên sớm phát hiện tâm sự của nàng. Nàng luôn dùng ánh mắt lưu luyến nhìn mình, Cố Thanh Trản nên biết, một ngày nào đó nàng sẽ rời xa mình. Vì sao lúc trước mình có thể ngây ngốc mà tin tưởng như vậy chứ?
"Lục Oanh, ngươi lừa ta..." Vẫn đập cửa đến nỗi khớp ngón tay phát bầm tím, Cố Thanh Trản cuối cùng cũng hao hết khí lực, nàng trượt người dựa vào khung cửa, lệ nóng lặng lẽ trào ra cùng với tiếng thở dài mệt mỏi.
Mùi đàn hương và bố cục căn phòng này, Vân Tu quan? Chắc chắn Vân Tu quan, không lầm được.
"... Ta sợ khi ta không ở bên ngươi, ngươi lại không hảo hảo chiếu cố bản thân..." Cố Thanh Trản chợt nhớ tới lời hôm qua nàng nói với mình. Nàng đưa mình lên núi Vân Tu, sợ là tính toán đã lâu.
Cố Thanh Trản, ngươi nghĩ ngươi là ai, chẳng qua là một trói buộc vô dụng mà thôi.
Trói buộc khiến người ta chán ghét, Cố Thanh Trản như nổi điên mà cười ha hả, phất tay áo đảo qua bộ ấm trà trên bàn, đồ vật liền ào ào rơi xuống sàn nát vụn
Nữ quan ngoài cửa không chịu được nữa, lại một đường chạy đi thông báo, "Chưởng môn chân nhân ngài vẫn là qua xem đi, trong phòng động tĩnh thật lớn -- "
Tầm Dương đứng dậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Chỗ của nàng vốn là Đạo giáo thanh tịnh, nay lại lây dính phiền toái này, thật sự là nghiệt duyên, nghiệt duyên a.
Trong phòng phàm thứ gì có thể vỡ, đều bị nàng đập nát. Nghe được tiếng mở khóa, Cố Thanh Trản hai ba bước tiến lên, lập tức chế trụ cổ họng người nọ, hai mắt phiếm hồng tràn đầy lệ khí, "Nàng đang ở đâu? Nói cho ta biết! Nàng đang ở đâu?!"
Tầm Dương mặt không đổi sắc. Người trước mắt, vẫn là Ngọc Ly mà mình từng thu lưu sao? Sát khí tràn đầy như thế, tựa hồ chỉ cần nhìn ánh mắt liền đưa người vào chỗ chết, "Buông ta ra đã."
Nói thế nào thì người trước mắt cũng là ân nhân từng cứu mạng mình, Cố Thanh Trản biết mình quá vô lễ. Nàng liền buông tay, chờ một lời hồi đáp.
"Ly nhi, ta đã từng khuyên ngươi, gặp chuyện không thể vội vàng nóng nảy."
Cố Thanh Trản hờ hững nói, "Từ ngày ta rời khỏi núi Vân Tu, ta liền không còn là Ngọc Ly, ta không còn nửa điểm liên quan với chốn thanh tịnh này của các ngươi, ta bây giờ... chỉ muốn biết nàng đang ở đâu?"
Tầm Dương thở dài lắc đầu, người này cuối cùng cứng đầu không chịu tỉnh ngộ, lục căn không sạch. Nàng lấy ra một phong thư từ tay áo, đưa cho Cố Thanh Trản.
Đây là do Lục Oanh tự tay viết gửi cho Cố Thanh Trản.
Cố Thanh Trản run tay mở phong thư. Chỉ hai tờ giấy mỏng manh, nhưng lại có sức nặng làm nàng không sao chịu được.
"Ngày đó nàng quỳ cả ngày giữa trời tuyết, lão thân thật sự không nhìn được..." Tầm Dương không nói thêm gì nữa, hôm đó Lục Oanh cũng nói cho nàng biết bệnh tình Cố Thanh Trản, rồi dốc lòng mà cầu tình. Bọn họ là người tu đạo, vốn nên có lòng nhân nghĩa, sao có thể thấy chết mà không cứu được.
Xuất binh, Nam chinh, kinh đô hành, vì sao chính mình một mực không biết? Cố Thanh Trản đọc kỹ từng chữ từng câu, đến lúc xem tới hứa hẹn ba tháng, lệ đã chực trào, rơi xuống giấy thư. Nét mực bị thấm ướt, loang đen một vùng.
Nước mắt vẫn chảy xuôi gò má nàng. Nàng từng nói nàng không cần Lục Oanh vĩnh viễn ở bên nàng, nàng chỉ cần Lục Oanh hiện tại ở bên nàng. Nàng biết rõ mình sống không được lâu, Lục Oanh vì sao cứ mãi không rõ chứ...
Có mình quá ích kỷ, một lòng một dạ muốn giữ lấy nàng. Nàng chỉ có một thân một mình, nàng có thể cho Lục Oanh tất cả bản thân. Nhưng Lục Oanh lại không giống nàng, Lục Oanh có người nhà của mình, có cuộc sống riêng của mình, Lục Oanh không thể cho nàng hết thảy mọi thứ.
"... Đợi tới lúc hoa lan kinh thành nở, ta sẽ hái về tặng ngươi."
Nhìn những lời nhắn nhủ vụn vặt trên giấy, Cố Thanh Trản chỉ càng thêm lo lắng. Nàng đã rời đi, lời nói có tri kỷ đến mấy cũng không thể đem lại ấm áp như khi có nàng bên cạnh.
A Oanh, ngươi chung quy không xem ta như thê tử của ngươi, như người nhà của ngươi, Cố Thanh Trản thầm tự giễu. Thời khắc mấu chốt nhất, Lục Oanh chọn ở bên phụ huynh, đây là điều khiến nàng đau lòng nhất.
Lục Oanh, ngươi nói ba tháng sẽ về, ta có thể tin không?
***
Dany: Thương nhau quá tới mức tự gây tổn thương cho nhau...
Nhạc: Hẹn ước đào hoa - G.E.M
Chỉnh sửa của mình trong chương này:
"A Oanh, ngươi chung quy không xem ta như thê tử của ngươi, như người nhà của ngươi, Cố Thanh Trản thầm tự giễu. Nàng biết mình vô lý, nàng biết Lục Oanh chỉ là lo cho mình, nhưng nàng vẫn ước gì Lục Oanh đã cho nàng quyền lựa chọn. Đến giờ phút này, Lục Oanh vẫn không chịu thành thật với nàng. Đây mới là điều khiến Cố Thanh Trản đau lòng nhất."
Nguyên gốc nó là vầy:
"A Oanh, ngươi chung quy không xem ta như thê tử của ngươi, như người nhà của ngươi, Cố Thanh Trản thầm tự giễu. Thời khắc mấu chốt nhất, Lục Oanh vẫn là lựa chọn cùng phụ huynh cùng một chỗ, đây mới là Cố Thanh Trản tối đau lòng địa phương."
Lý do là vì mình không muốn tin chị Trản ích kỷ tới mức này... Mình không muốn edit câu đó luôn. Biết là mình sửa như vậy không tôn trọng nguyên văn, nhưng mà thật không muốn tự ngược bản thân, với nhất là không muốn cho rằng chị Trản thật là phiền TmT
Ok, hẹn các bạn chương sau vào một ngày mong là không xa nhé~
LƯU Ý:
Mình đã sửa lại đoạn văn trên cho đúng với bản gốc. Mong muốn của mình khi thêm thắt chỉnh sửa là do muốn điền bug cho truyện, không phải bẻ truyện theo ý mình. Nhờ bạn @tieuduan comment nên mình mới phát hiện sự vô ý này, giờ mình xin sửa lại. Mặc kệ Trản thế nào thì chi tiết này nên để cho bạn đọc tự nhận xét, mình không nên bẻ lái như vậy.
Mình rất vui khi có bạn đọc suy nghĩ về tâm lý nhân vật như vậy, cảm thấy như quen một người bạn mới. Rất khuyến khích các bạn đắm mình vào truyện! Mong mọi người đọc truyện vui vẻ nhé! *lơ tag ngược* Hì hì hì~