Vương Phi Côn Đồ Vương Gia Ngốc


Dạ Tiểu Nhụy đột nhiên bị hắn ôm thì có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng từ từ phát ra một tia ngọt ngào, hì hì ~ chắc chắn bé ngốc này vừa mới nhìn thấy nàng thiếu chút nữa chết dưới xe ngựa, cho nên bây giờ hắn đang sợ hãi đây, thật đáng yêu, cuối cùng lỗi lầm gả cho tướng công cũng lấy được chút an ủi, mặc dù là đứa ngốc nhưng hắn quan tâm nàng, làm trong lòng nảy sinh một loại cảm giác gọi là thân nhân, loại cảm giác đó không biết từ lúc nào bắt đầu nảy sinh, cũng không biết từ lúc nào nàng không hề chán ghét hắn nữa, ngược lại cảm thấy có lúc hắn ngốc thật đáng yêu, chẳng qua có đôi khi hắn đáng bị ăn đòn, nhưng lại không giống một số người nào đó, lớn lên có khuôn mặt mị hoặc chúng sanh, lại có một trái tim đáng xấu hổ.
Hạ thân khẽ động, hắn ôm nàng rất chặt, vù vù ~ nàng cảm giác không bị đụng chết cũng bị thằng ngốc này siết chết rồi, theo đạo lý nên để hắn an ủi nàng, nhưng ai sẽ hi vọng một heo ngu ngốc đến an ủi đây, như thế chẳng phải là nàng thành đứa ngốc à?
Tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy người hắn, nói dụ dỗ hắn:
"Tướng công ~ ngoan nha, nương tử không có sao, ngươi còn như vậy ta thật sự sẽ chết, khụ khụ ~"
Hách Liên Dận Hiên thế mới biết mình quá kích động, giống như hạ thủ quá nặng, vội vàng buông tay ra.
Bị hắn buông ra, Dạ Tiểu Nhụy vội vàng giơ tay lên, sờ sờ gương mặt trẻ con đáng yêu của hắn. Dí dỏm nói:
"Thật biết nghe lời."
Hách Liên Dận Hiên thích nàng của bây giờ, vô cùng thích, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, nhẹ nhàng mà nói ra:
"Thật thối."
"Ngươi nói cái gì?" Tiểu tử này đáng bị đánh, thật là một ngày không bị đánh đã nhảy lên đầu lên cổ, giơ tay lên, ngửi một cái, quả thật có chút thối.
"Ta nói nương tử thật thối, mùi chân thối."
Mặt ngoài thì bối rối nhưng nhìn nàng với một ánh mắt u buồn, nếu như hắn có thể giống nàng, hơi thay đổi là có thể buông ra tất cả, như thế tốt bao nhiêu, đáng tiếc hắn không thể, những nỗi đau đã cắm rễ nảy mầm trong lòng không thể dứt bỏ.
"Thối thì kệ thối, dù sao tướng công nhà ta sẽ không ghét bỏ ta, đúng không tướng công?" Dạ Tiểu Nhụy vui vẻ vòng cánh tay lên vai hắn, ai kêu khi còn bé nàng ăn kiêng, lớn lên giống một khối đậu phụ khô, nhưng người ta còn giống như rất hãnh diện, lúm đồng tiền ngọt ngào ở khóe môi nở rộ thoải mái hạnh phúc.
Cho nên nói chắc chắn có thời điểm người cần giải tỏa tức giận và đè nén nơi đáy lòng, xem Dạ Tiểu Nhụy đi, một đại kiếp sống chết đi qua, cảm giác lòng mình như được Thượng Đế làm lễ rửa tội, nhẹ nhõm thư thái tựa như trần truồng không tấc áo vậy.
Vân Phi điều khiển xe ngựa trở lại, nắm chặt cương ngựa, bánh xe theo vó ngựa chậm dần rồi dừng lại.
Nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, đi tới truớc chủ tử.
" Vương gia ~ Vương phi ~ Vân Phi đưa người trở về."
"Ngươi là?"
Nghe được câu hỏi Vương Phi, vội vàng chắp tay về phía trước.
"Vân Phi ra mắt Vương phi, Vân Phi là Nhất Danh Đái Đao Hộ Vệ bên cạnh bệ hạ."
Dạ Tiểu Nhụy lẳng lặng nhìn hắn, hộ vệ nha, cũng không tệ lắm, mặc dù không mỹ không khốc cũng không đẹp trai, nhưng nhìn đi lên ít nhất cũng là thiếu niên huyết khí phương cương.
Nha Nhi và Liễu Mạc Phong cũng đi tới trước xe, Nha Nhi nhìn vị công tử trước mắt này, nhớ tới hắn vừa rồi anh dũng, bất giác mặt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống, người Dạ Tiểu Nhụy dính dính không hề dễ chịu, lòng muốn trử về nhà thật nhanh, chán ghét khi thấy đồ quỷ sứ kia đến gần, buồn bực trợn mắt nhìn hắn rồi mới chui vào xe ngựa.
Khóe miệng Liễu Mạc Phong cười đáp lễ, chắp tay đi về phía trước hành lễ:
"Liễu Mạc Phong bái kiến Vương gia."
Hách Liên Dận Hiên không mở miệng, chẳng qua là ánh mắt nhàn nhạt nhìn rồi theo nương tử lên xe ngựa, mà Liễu Mạc Phong cũng không so đo, mặc dù hắn là đứa trẻ ngốc, nhưng về lễ tiết căn bản mình vẫn không thể làm loạn.
Sở Vân Phi cũng cung kính hành lễ với Liễu nhị thiếu gia:
"Thân thủ Liễu nhị công tử quả nhiên bất phàm, tại hạ bội phục bội phục."
Liễu Mạc Phong mặc dù không biết người này, nhưng vừa rồi xem ra thân thủ hắn so với mình cũng không kém, cũng cung kính trả lễ.
"Các hạ quá khen, không biết xưng hô như thế nào?"
Sở Vân Phi nhìn tiểu nha đầu đã tiến vào xe ngựa, khinh thân nhảy lên trước xe, tay cầm cương ngựa, nói với Liễu Mạc Phong đang ở dưới ngựa:
"Tại hạ là Ngự Tiền Thị Vệ Sở Vân Phi, tại hạ trước đưa Vương gia trở về phủ, Liễu huynh chúng ta tạm thời từ biệt, hữu duyên gặp lại."
Nói xong thì giật cương ngựa, kéo con ngựa xe ngựa bắt đầu từ từ di chuyển.
Liễu Mạc Phong ngưng mắt nhìn xe ngựa dần dần đi xa, thật lâu chưa từng rời đi. Ngay lúc hắn xoay người, xe ngựa ở góc đường không xa chậm rãi dừng lại.
Dạ Tiểu Nhụy đang ngồi ở trong xe, màn trúc bị gió thổi lên một góc, nhìn thấy một bóng dáng màu xanh trên phố, chính là tên thư sinh ngốc hại nàng xui xẻo, nhìn dáng vẻ ủ rũ, sợ là đã biết được ngân lượng bị trộm.
Bình tâm suy nghĩ, một thư sinh nghèo, vốn không giàu có, hơn nữa ngân lượng trong người bị trộm, ở cổ đại sợ rằng không chỉ gặp rủi ro đầu đường xó chợ đơn giản thế, nếu như vận khí không tốt, còn có thể bị chết tha hương.
Theo xe ngựa đi về phía trước, cuối cùng bóng dáng dời xa tầm mắt, nhấc màn xe lên, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước chỉ còn lại trong mắt một bóng dáng, có lẽ là bởi vì không nhìn thấy, trong lòng vô cùng lo lắng càng trở nên khó chịu, từ khi nàng bắt đầu thích chõ mũi vào chuyện người khác, thì cũng bắt đầu mềm lòng, từ thế kỷ 21 đến thế giới này, nàng càng ngày càng thoát khỏi quỹ đạo của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, ngẩng đầu lên, hô với người ngoài xe:
"Công tử, làm phiền dừng xe."
Vân Phi nghe phân phó lập tức làm giảm tốc độ xe, dừng lại.
Dạ Tiểu Nhụy nhìn Nha Nhi phân phó:
"Nha Nhi, ngươi đi đằng trước giúp tiểu thư tìm một bạch diện thư sinh mặc trường bào bằng vải bố màu xanh, dẫn hắn trở về vương phủ."
Nha Nhi nghe được phân phó đang chuẩn bị xuống xe thì Dạ Tiểu Nhụy đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, vội vàng mở miệng:
"Nhớ hỏi thăm hắn có biết quản lý sổ sách không, trở lại phòng nói cho ta biết."
"Dạ, tiểu thư."
Tiểu nha đầu xuống xe ngựa, bánh xe lại bắt đầu chậm rãi chuyển động, bánh xe chuyển động một vòng lại một vòng nhanh chóng đụng chạm mặt đất, làm đường xá bụi bay mù mịt trong lúc đang oi bức.
Không khí trong xe ngựa đột nhiên có chút cứng nhắc, DạTiểu Nhụy nhìn tên ngốc trầm mặc thì cảm thấy khác lạ, nhưng nàng không muốn hỏi tới, ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, xương cốt giã rời, không muốn nghĩ cũng không muốn để ý, đoán chừng một tên ngốc thông minh chắc là sẽ không tự mình làm cho buồn chết, nhưng mà một tên ngốc thông minh có thể làm phiền chết một đống người sống.
"Nương tử ~"
Thực sự muốn gì, mặt Dạ Tiểu Nhụy kinh ngạc cộng thêm ánh mắt bi thương nhìn về phía hắn.
"Ừ ~"
Hư nhược trả lời.
"Nàng biết không? Nàng rất tham, hậu viện đã ẩn dấu một nam nhân, nàng còn tìm một người nữa, trong lòng nàng rốt cuộc có Hiên nhi không."
Hiển nhiên nói thế có chút đùa, nhưng thật ra đây là lời Hách Liên Dận Hiên chân chính muốn hỏi.
Vân Phi đánh xe ở bên ngoài nghe những lời đó, bật cười phì một cái, nhưng hắn tuyệt đối không cố ý, khẳng định không có lòng đó, bởi vì hắn thật sự không nhịn được nữa, chưa bao giờ hắn nghe qua chủ tử nói những lời đó, cuối cùng đã được thấy, ha ha ~ xem ra chuyến đi này không tệ nha.
Hách Liên Dận Hiên nghe tiếng cười phía ngoài, đôi mắt phượng thoáng qua một tia lãnh ý, rất nhanh lại khôi phục như bình thường, mặt nghiêm chỉnh chờ đợi câu trả lời của nương tử.
Dạ Tiểu Nhụy đối mặt với vấn đề nan giải như thế, cảm thấy vô cùng khó giải quyết, cái này. . . cái này. . . nàng nên trả lời như thế nào cho tốt nhỉ? Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng nàng mở miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui