Vương Phi Côn Đồ Vương Gia Ngốc


Thôi ma ma thấy chủ tử rất khó đuổi kia đã bị chuyển đi, mặt mỉm cười lập tức thay đổi 360 độ, nghiêm túc suy nghĩ nhìn chằm chằm nha đầu Phán Xuân trước mặt.
"Hiện tại Vương phi ở chỗ này, ta cũng không tiện làm chủ bắt ngươi làm gì, tuy nói về sau tân Vương phi chính là chủ tửcủa các ngươi, nhưng Thôi ma ma ta nói thế nào cũng là quản gia làm trong vương phủ mấy chục năm, cũng khôngmuốn phụ lòng tiên hoàng ban ơn cùng thái hậu nương nương ân sủng, mặc dù hôm nay ta không phạt ngươi, nhưng muốn xử phạt thế nào còn phải xem ý kiến nương nương."
Nha đầu Phán Xuân nghe đến lời này, sợ tới mức run rẩy té quỵ xuống đất, nước mắt không nhịn được từng giọt từng giọt chảy xuống, quỳ bò đến trước người Thôi ma ma, kéo quần bà ấy khổ sở buồn bã nói: "Ma ma, ma ma tạm tha PhánXuân lần này đi, PhánXuân lần sau cũng không dám nữa, Thôi ma ma."
Thôi ma ma hé ra nét mặt già nua hung dữ, đá nha đầu một đá, sau đó mặt tràn đầy tươi cười nhìn Dạ Tiểu Nhụy ngây ngô đứng một bên: "Lão nô đã khiến nương nương bị sợ hãi rồi, mặc dù Vương gia năm nay mới có hai mươi bảy, lại giống như đứa trẻ, sau này còn phải nhờ nương nương hao tâm tổn trínhiều hơn, ngày hôm nay là ngày đầu tiên nương nương xuất giá, vốn không được để Vương gia xông đến chỗ nương nương, đều do lão nô lần này dạy không tốt kẻ ti tiện bại hoại [1] này, ngay cả chủ tử cũng chăm sóc không chu toàn, khiến nương nương sợ hãi rồi, nếu như nương nương trong lòng có cái gì không hài lòng, cứ việc trách phạt lão nô và nha đầu không hiểu việc đờinày."
[1]bại hoại: đã suy đồi đến mức mất hết phẩm chất
Đêm Tiểu Nhụy mới vừa rồi vẫn còn ở trong ảo tưởng tự do bay lượn, bị giọng nói rách cổ họng của mụ già này làm cho chấn động chỉ kém không có rách ra, nhìn bà ta cáo mượn oai hùm[2]giả vờ chính đạo, ở trong lòng âm thầm nghĩ, cho ta là tiểu thư khuê các chưa từng thấy việc đời, trò hề của ngươi ta còn không nhìn ra? Chỉ là mụ già ỷ thế hiếp người, còn dám mượn cớ tiên hoàng cùng thái hậu ở trước mặt ta hét lên, chỉ tang mạ hòe [3], nhưng nàng thật không biết tên ngốc có gương mặt trẻ con thì ra cũng đã hai mươi bảy rồi, lần nữa âm thầm cảm thán ở trong một cái ‘đáng tiếc bộ mặt anh tuấn a a a ~~’
[2]cáo mượn oai hùm: để chỉ hạng người luôn mượn thế kẻ mạnh, nấp dưới ô quyền lực đi hù dọa, lòe bịp người khác hoặc lấy đó làm lá chắn để thỏa sức lộng lành
[3]hỉ tang mạ hòe: kế thứ 24 trong 36 kế, chỉ vào gốc dâu mà mắng cây hòe, ý nói vì không tiện mắng thẳng mặt nên mượn một sự kiện khác để tỏ thái độ.
Nghiêng đầu tiến tới bên taiNha Nhi nhẹ nhàng hỏi: "Nha Nhi, ta xưng mình là cái gì."
"Tiểu thư, người xưng là bản cung."

Đêm Tiểu Nhụy xoay đầu lại nhẹ nhàng ho một tiếng, sau đó không nhanh không chậm đi tới trước giường ngồi xuống, nghĩ thầm ngươi là đầy tớ mà dám ở trước mặt ta tỏ ra uy phong cuồng vọng như vậy, ta chính là nữ chủ tử tương lai, không ra vẻ ta đây thì thế nào ép được ngươi.
"Thôi ma ma, mặc dù nha đầu này có chút sai lầm, nhưng không cần xử phạt, cằn nhằn mấy câu là được, không đáng đánh, hôm nay là ngày hỉ bổn cung vào cửa, không muốn giảm sự vui mừng xuống, tạm thời tha thứ ngươi lần này, bổn cung mệt mỏi một ngày muốn nghỉ ngơi một chút, các ngươi đều lui ra đi." Nói xong những lời này, trong lòng không nhịn được âm thầm buồn cười , Tiểu Nhụy Nhụy quá giỏi, giả bộ cực kỳ đáng khen ngợi.
Thôi mẹ rõ ràng là mặt nóng dán lênmông lạnh [4], mặc dù trong lòng có phần không thích, nhưng không thể không nghe theo tân chủ tử sai bảo, mặt nghiêm túc một mực cung kính nói "Dạ"
[4]mặt nóng dán lên mông lạnh: mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.
Sau đó lại phân phó hai nha đầu Phán Xuân, Phán Thu ở đây hầu hạ, nghe theo Vương Phi sai bảo, rồi mới lui ra ngoài.
Nhìn mụ già trong lòng như hỏa thiêu rời đi, Dạ Tiểu Nhụy trong lòng đắc ý nha, hừ hừ, ta là người thứ nhất muốn hạ uy phong của ngươi, cũng không nhìn thân phận một chút, cuộc sống sau này còn dài mà, cẩu nô tài ỷ thế hiếp người, nhìn ta về sau như thế nào chỉnh ngươi.
Nha Nhi thận trọng biết hiện tại chủ tử khẳng định rất đói, sai sử Phán Xuân Phán Thu đưa đồ ăn tới, thừa dịp này cấp tốc hỏi: "Tiểu thư vừa rồi đi nơi nào, làm hại Nha Nhi không tìm được, hoàn hảo tiểu thư đã trở lại, nếu không Nha Nhi làm sao hướng vương phủ và tướng phủ giao phó." Mặc dù trong lòng hoài nghi tới chẳng lẽ nàng ta bỏ trốn, nhưng nàng không dám nói chuyện thẳng như vậy, không biết tiểu thư này sau khi nhìn thấy vương gia ngốccó thể hay không có ý nghĩ chạy trốn.
"A, ta mới vừa quá mót, cho nên mới đi ra ngoài tìm cái đó. . . cái đó. . nhà vệ sinh, kết quả chẳng những không tìm được, còn lạc đường, hại ta núp ở trong vườn hoa len lén giải quyết, chuyện này ta chỉ nói cho Nha Nhi, không thể để bí mật riêng tư nói ra làm trò cười." Đêm Tiểu Nhụy nói thế là che đông lấp tây.
NhaNhi nghe cười cười
"Nha Nhi làm sao dám, nhưng nô tỳ biết tiểu thư là người sảng khoái, Nha Nhi rất ưa thích tính tình của người, nhưng tiểu thư ở vương phủ nên kiêng kỵ nhiều chút thì tốt hơn, có một số việc không hề giống chúng ta tưởng tượng đơn giản như vậy."
"Vậy sao? Vậy ta có nên tín nhiệm NhaNhi ngươi hay không đây? Vì sao ngươi không nói người mà tiểu thưcác ngươi phải gả chính là kẻ ngốc?"

Nha nhi vừa nghe lập tức té quỵ xuống đất: "Tiểu thư, chuyện này là Nha Nhi sai lầm, NhaNhi sợ tiểu thư sau khi biết sẽ hối hận, cho nên mới giấu giếm không dám nói."
Dạ Tiểu Nhụy cố ý nhìn nàng, mà NhaNhi cũng muốn biết ý tưởng của tiểu thư này.
"Ta có nói là ta đáp ứng ngươi thay Liễu tiểu thư gả vào vương phủ sao?"
Nha Nhi hơi khó trả lời: "Không có. . . không có."
"Vậy ngươi nói cái gì mà sợ ta hối hận, nếu không có đáp ứng, thì làm gì hối hận.Có lời gì ngươinói rõ với ta, dù sao hiện tại ta sẽ không chạy, không cần che giấu." Chạy có ích lợi gì, nói không chừng bị đuổi giết, mà cũng không có tiền, không bằng ở vương phủ làm Vương phi, một kẻ ngu chẳng phải là quá tốt, hơn nữa người ta còn có hơn mười rương bảo bối đang chờ nàng đấy.
Nha Nhi quỳ trên mặt đất vừa nghe, vội vàng cao hứng nhảy lên, chạy đến trước mặt chủ tử vui vẻ hỏi: "Cô nương đáp ứng thay tiểu thư nhàchúng ta đợi gả rồi hả?"
"Ta đáp ứng, nhưng ta cũng không nóicho ngươi đứng lên, quỳ xuống cho ta, ta bị mang tới phủ thân vương, còn có thể thế nào? Nếu như ta là Tể tướng ngũ tiểu thư, vậy ta cũng phải có ra dáng một chủ tử nha, chờ ta ăn cơm xong rồi nói tiếp. Coi như ngươi gạt ta, ta trừng phạt, "
"NhaNhi hiểu rõ sai rồi, xin tiểu thư tha thứ." Dứt lời cắn môi bất đắc dĩ quỳ xuống, mới một chân chạm đất, Dạ Tiểu Nhụy liền cười ha ha bắt được Nha nhi nửa ngồi.
"Ha ha, ngươi thật đúng là quỳ nha, Dạ đại tiểu thưta chọc ngươi chơi chút đấy." Bị đỡ dậy NhaNhi nghe nàng lớn mật tự xưngnhư thế, vội vàng lấy tay che miệng của nàng.
"Tiểu thư, về sau người không thể lại dùng cái thân phận này, hơn nữa nói chuyện làm việc tất cả đều phảilưu ý, không thì cả đầu người và nô tỳ đều không giữ được, còn liên lụy đến rất nhiều mạng người." Dặn dò hết mới dám buông tay ra.

"Được rồi được rồi, NhaNhi đại thẩm của ta, ta hiểu rõ rồi." Trong miệng mặc dù nói như vậy, trong lòng lại nói thầm ‘mệnh người khác liên quan gì đến chuyện của ta, ta chỉ muốn bảo hộ tốt cái đầu xinh đẹp của ta thôi.’
Lúc này PhánXuân Phán Thu đã mang theo người hầu bưng một bàn một bàn cao lương mỹ vị nối đuôi mà vào.
Nha Nhi ngừng lại lời nói, vô cùng cung kính lui về phía sau một bước, đỡ tay tiểu thư, ý bảo nàng đi tới dùng bữa.
Dạ Tiểu Nhụy ngồi ở trước bàn bưng chén, nhìn một chút hàng bên phải! Lại xem một chút hàng bên trái! Hai đội người hầu mỗi một người đều rất nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng và xem cái chén trong tay nàng. Hèn mọn nuốt nước miếng, ngu ngốc đần độn bưng chén nhưng không dám bới cơm.
Nha Nhi nhìn ra đầu mối, lập tức đuổi bọn họ đi.
Dạ Tiểu Nhụy giương mắt nhìn một đám người ra cửa, đóng cửa, rời đi.
Không nói hai lời, vèo một cái liền xông lên, hai tay lung tung hạ tay áo nhoài người về phía trước, cầm lên một con gà ‘giật xé kéo’, vặn đùi gà gặm trái gặm phải gặm trên gặm dưới chính là một bữa gặm loạn, thấy thế cằm Nha Nhi muốn rớt trên sàn nhà.
———————————————————————————-
Trời chiều từ từ hạ xuống, mặt trời mới mọc lại từ từ rời phía đông, từ trước tới nay hôm nay là ngày Duệ thân vương phủ náo nhiệt nhất, tất cả hoàng thân quốc thích đại quan tiểu quan cũng vội tới chúc mừng Vương gia ngu ngốc này. Một kẻ ngốc tại sao có mặt mũi lớn như vậy? Dĩ nhiên không có, còn không phải là người chủ hôn là đương kimThánh thượng, ai dám không nể mặt.
Giằng co thật lâu Hách Liên Dận Hiên vẫn ồn ào muốn ra bên ngoài xem náo nhiệt, muốn xem tân lang tân nương bái đường, lại không biết hôm nay là ngày vui của hắn, bọn nha đầu thật vất vả mới khuyên chủ tử đem y phục hỉmặc vào, vội vội vàng vàng đem hắn lôi đi bái đường, dọc theo đường đi còn không có nhàn rỗi, thời điểm bái đường cũng vẫn muốn vén khăn voan lênđến xem tân nương, thật vất vả vào động phòng uống rượu giao bôi,mấy nha đầu Xuân Hạ Thu Tuyết coi như làm xong chuyện khó khăn nhất đời này.
Mà giữa phòng hỉ trong màn trướng màu đỏ, hai người mặc y phục màu đỏngồi bên cạnh nhau, Dạ Tiểu Nhụy gác chân hai tay ôm ngực nhìn kẻ ngốc đối diện, còn đối diện là Hách Liên Dận Hiên cũng gác chân hai tay ôm ngực, cười hì hì nhìn tỷ tỷ đối diện.
"Kẻ ngốc"

"Dạ dạ"
"Biết động phòng không?"
"Không biết"
"Ừ ừ, rất tốt người bạn nhỏ, biết "này nọ í é í é" sao?"
"Không biết"
"Ừ, không tệ ngốc rất có tiền đồ, không tuân thủ nữ tắc và trai lơ, chữ phức tạp như vậy cũng không biết?"
"Không biết"
"Rất tốt rất thông minh, nương tử ta rất thưởng thức ngươi."
Hách Liên Dận Hiên nghe nàng hình như khen ngợi mình, vui vẻ cười ha ha không ngừng.
Dạ Tiểu Nhụy nhìn hắn nhìn nàng cười nửa ngày, đột nhiên nhớ tới ngày đó lặng lẽ nói, mẹ ơi, nếu không phải vì câu nói kia của hắn, nàng đã sớm chạy lấy người, vội vàng bò đến bên cạnh hắn, một tay khoác lên trên bả vai của hắn, mặt khác nói dịu dàng chăm chú hỏi: "Tướng công, ta không phải là mẹ ngươi."
"Đúng nha.Quản gia nói cùng ngủ một phòng là nương tử, tỷ tỷ ngươi thật ngốc."
A a a, quản gia kia không phải là người tốt, chuyện xấu xa như thế cũng dạy cho tiểu tướng công đơn thuần. Thật ra thì người khác còn không biết, tiểu Hiên Hiên còn sót bốn chữ lười phải nói, đó chính là ‘cởi quần áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận