Vương Phi Của Bạo Vương

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến mấy người nữ tử đó đều ngẩn ra, đợi họ hồi thần lại, nhìn ánh mắt của Ưu Vô Song đều kinh hãi, cứ như Ưu Vô Song là quái vật vậy.

Còn người nữ tử bị Ưu Vô Song hất ngã xuống đất, qua hơn nửa ngày mới hất mái tóc rối bò tù dưới đất dậy, bởi vì những ngày này khí hậu có chút ấm áp, bông tuyết cũng tan thành nước, cho nên, áo đỏ của ả ta cũng dính đầy nước dơ, nhìn rất thảm bại.

Dung mạo kiều mĩ giờ đây cứ như thay đổi mặt, hết đỏ rồi lại trắng, bởi vì phẫn nộ mà khẽ nhăn mặt, lúc nay không dám tự tin nhìn Ưu Vô Song, hét: “ngươi….tiện nhân ngươi dám đối với ta như vậy………….”

Ưu Vô Song lạnh lùng nhìn nữ nhân hồng y, đột nhiên giơ tay tát ả một bạt tay, lạnh lùng nói: “nếu như ngươi còn dám xuất ngôn bất kính, ta sẽ giết ngươi, ngươi tin không?”

Người nữ nhân hồng y đó thấy ánh mắt lạnh lùng của Ưu Vô Song, nhất thời sợ tới mức mặt trắng bệt, nhưng mà vẫn run rẩy nhìn Ưu Vô Song nói: “ngươi……ngươi dám đối với ta như vậy……vương….. vương gia…….nhất định không tha cho ngươi……….”

Ưu Vô Song căn bản không để những nữ nhân này trong mắt, nàng chỉ lạnh lùng nhìn người nữ nhân hồng y sắc mặt trắng bệt, lạnh lùng nói: “cút!”

Dứt lời, quay đầu nhìn mấy người nữ nhân vẫn còn đang đứng giữa đường, chặn đường nàng, mấy người nữ nhân đó sau khi thấy thân thủ của Ưu Vô Song, nào còn dám chặn đường nàng, nhanh chóng tránh qua một bên, cũng không quan tâm người nữ nhân hồng y thảm bại kia, theo đường tới mà chạy đi.

Ưu Vô Song cũng không thèm quan tâm họ, bị những người này quậy phá, nàng đâu còn tâm trạng đi khuôn viên, liền quay người đi về Vô Trần điện.

Về tới Vô Trần điện, chỉ thấy Vân Nhi thần sắc gấp rút đợi ngoài vường, nhìn thấy thân ảnh Ưu Vô Song, Vân Nhi cứ như thở phào nhẹ nhõm, chạy tới trước mặt Ưu Vô Song, lo lắng nhìn nàng nói: “tiểu thư, người không sao chứ?”

Ưu Vô Song cười nói: “ta có thể có chuyện gì? Vân Nhi, chuyện ta bảo ngươi đi nghe ngóng thế nào rồi?”

Vân Nhi thở nhẹ một hơi, nói: “tiểu thư, xin lỗi, chuyện người bảo nô tì đi nghe ngóng, nô tì không nghe ngóng được gì, nhưng mà, nô tì nghe được một tin, nô tì vô tình nghe được trong miệng hạ nhân, mấy thị nhân vương gia thu giữ trong phủ chuẩn bị tìm tiểu thư. Nô tì nghe thấy tin này đã vội vàng về đây, nhưng mà lại không thấy tiểu thư, nô tì thật sự rất lo lắng tiểu thư sẽ…….”

Ưu Vô Song vỗ nhẹ vai Vân Nhi, không đợi nàng ta nói hết, đã ngắt lời nàng ta, nói: “được rồi, không phải ta còn yên ổn sao?”

Vân Nhi vẫn có chút lo lắng nhìn Ưu Vô Song nói: “tiểu thư, mấy thị nhân đó không phải là người tốt gì, nô tì là sợ họ không biết sẽ hãm hại tiểu thư như thế nào thôi!”

Ưu Vô Song cười ngạo nhiên một tiếng, nói: “được rồi, người yên tâm đi, họ, ta khi nãy đã gặp qua, tin rằng sau này không dám lại tìm ta gây rắc rối đâu.”

Dứt lời, Ưu Vô Song không đợi Ưu Vô Song nói gì, quay người đi vào nhà.

Vân Nhi nhìn theo bóng dáng của Ưu Vô Song, tuy rằng không hiểu Ưu Vô Song tại sao nói mấy người thị nhân đó không dám lại gây rắc rối, nhưng mà, nàng ta thấy Ưu Vô Song cơ hồ không nguyện ý nói, cũng không tiếp tục hỏi, mà chỉ nhanh bước theo Ưu Vô Song vào trong nhà.

Ưu Vô Song nhìn Vân Nhi theo sau nàng, cười nói: “được rồi, Vân Nhi, hôm nay ta có chút mệt, muốn nằm chút, ngươi đi bận việc của ngươi đi, không cần lo cho ta.”

Dứt lời, Ưu Vô Song đi vào tẩm phòng.

Kì thực, nàng vốn không mệt, nàng chỉ muốn suy nghĩ một chút, tiếp sau đây phải làm thế nào mới cố ý nói như vậy.

Bởi vì Lãnh Như Phong hứa với nàng việc hắn ta bảo hoàng đế hạ chỉ, nay chắc không thông rồi, cứ lấy thái độ thay đổi của Lãnh Như Tuyết mà nói, có lẽ sự việc tiếng triển không thuận lợi.

Bởi vì, nàng nghe ngóng thấy, trong các hoàng tử, Lãnh Như Tuyết là người được hoàng đế sủng ái nhất, nếu như Lãnh Như Tuyết không nguyện ý cho nàng hưu thư, e là hoàng đế vì giữ thể diện cho lão phụ thân thừa tướng kia, cũng không ép buộc hắn.

Và việc khiến nàng thật sự không hiểu chính là thái độ của Lãnh Như Tuyết đối với nàng sao thay đổi 180 độ? Nếu như muốn nàng tin hắn làm như vậy vì hắn thích nàng thì có đánh chết nàng, nàng cũng không tin. (PP:ây da da, mất lòng tin coi như mất điểm rồi, Tuyết ca thật lòng mà không ai tin -_-! Quả báo mà)

Còn nữa, đại hoàng tử Lãnh Như Băng kia, thái độ hắn ta đối với nàng cũng khiến nàng hoài nghi, bởi vì, nàng bây giờ thân phận là vương phi của Lãnh Như Tuyết, nói chính xác hơn nàng là em dâu của hắn ta, sao hắn ta có thể đối với nàng lộ ra ánh mắt đầy ý chiếm giữ?

Còn có Lãnh Như Phong, nàng tuy không nhìn rồi mục đích của hắn ta, nhưng mà, cách làm của hắn ta cũng khiến nàng sinh nghi, bởi vì, hắn và Lãnh Như Tuyết là thân huynh đệ, hơn nữa, như nàng được biết, huynh đệ họ trước nay tình cảm sâu đậm, lần này hắn lại vì để Lãnh Như Tuyết từ nàng, mà không tiếc đồng ý cưới công chúa Tử Việt quốc kia.

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác cảm thấy có một âm mưu vô hình đang bao lấy nàng, từ từ mở rộng, và nàng lại bị nhốt trong âm mưu này, nhìn không thấy sờ không tới, thậm chí, không có sức lực vùng thoát.

Bọn họ rốt cuộc có âm mưu gì, Ưu Vô Song không muốn biết, thứ nàng muốn là có được hưu thư, sau đó có thể quang minh chính đại rời khỏi đây.

Nhưng mà, phải làm sao mới có thể khiến Lãnh Như Tuyết từ mình đây? Hễ nghĩ tới việc này, Ưu Vô Song đã cảm thấy đau đầu, đặc biết là thái độ thay đổi trở nên cực kì ấm áp của Lãnh Như Tuyết, khiến trong lòng nàng dâng lên một cảm giác nguy hiểm, nàng cảm thấy, nếu nàng không nhanh chóng rời khỏi đây, vậy thì đừng nói tới báo thù Lãnh Như Tuyết, có lẽ ngay cả thanh bạch của mình cũng bị cuốn vào việc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui