Vương Phi Của Bạo Vương

Ưu Lạc Nhạn nghe thấy lời của Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia hoảng loạn, sắc mặt cũng khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh ả ta đã che đậy bằng cách cười lạnh, nhìn Ưu Vô Song nói: “việc bổn cung làm rất nhiều, bổn cung thân là thái tử phi, tự nhiên có rất nhiều việc phải làm, quên những việc nhỏ nhặt cũng không có gì kì lạ!”

Sớm đã liệu được Ưu Lạc Nhạn sẽ không thừa nhận, Ưu Vô Song đối với câu trả lời của ả ta không cảm thấy ngạc nhiên, nàng lạnh nhạt cười, nói: “xem ra muội muội quý nhân đa sự, nếu như muội muội đã quên, ta không chút ngại ngần nhắc cho muội muội nhớ, không biết muội muội còn có nhớ Vô Sắc tán chứ? Loại Vô Sắc tán giết người không hình dáng này không dễ có được, tin rằng muội muội không dễ dàng quên vậy đúng không?”

Sau khi Ưu Lạc Nhạn nghe thấy những lời này của Ưu Vô Song, sắc mặt phút chốc trở nên cực kì khó coi, ả ta căm hận nhìn Ưu Vô Song: “Ưu Vô Song! Ngươi muốn nói gì?”

Biểu tình trên mặt Ưu Vô Song cũng không thay đổi, vẫn mỉm cười nhìn Ưu Lạc Nhạn: “Ưu Lạc Nhạn, ta muốn nói gì, tin rằng trong lòng ngươi hiểu rất rõ, ngươi có phải cảm thấy rất kì lạ, tại sao ta trúng phải Vô Sắc tán, mà vẫn sống cho đến hôm nay? Hay là, người một chút cũng không cảm thấy lạ, bởi vì ngươi đã đoán được thuốc giải của Vô Sắc tán là gì?”

“sao ngươi có thế?” Ưu Lạc Nhạn không dám tin nhìn Ưu Vô Song, ả ta xác thực không dám tưởng tửng, cũng không muốn tin, Ưu Vô Song có thể giải được độc của Vô Sắc tán! Bởi vì, Vô Sắc tán giết người không hình dáng, Ưu Vô Song làm sao có thể biết được bản thân trúng Vô Sắc tán?

Nhưng, sự thật lại khiến ả ta không thể không tin, bởi vì, nếu như tính theo ngày thì Ưu Vô Song sớm đã trúng độc nay tuyệt đối không còn sống, nhưng nàng lại sống yên lành, điều đó chứng minh, độc đã được giải!

Nghĩ tới những lời nói của Ưu Vô Song, lòng Ưu Lạc Nhạn hận đến cẳn chặt răng, hai tay siết chặt lại, cơ hồ muốn bóp nát tách trà trong tay.

Còn Ưu Vô Song khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó vì tức giận của Ưu Lạc Nhạn, cười nhẹ một tiếng: “nói tới đây, ta còn phải cảm tạ muội muội, nếu như không có Vô Sắc tán của muội muội, ta làm sao có thể cùng vương gia ở cùng nhau? Nói chung quy, muội mội thật là một đại ân nhân của ta và vương gia!”

Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Ưu Lạc Nhạn tức đến cắn chặt môi, ả ta không còn nhịn được, ‘rầm’ một tiếng, đặt mạnh tách trà xuống bàn, sau đó đứng nhanh dậy, cả mặt tức giận hét lên: “Ưu Vô Song, ngươi là đang cười nhạo bổn cung sao?”

Đối diện sự phẫn nộ của Ưu Lạc Nhạn, Ưu Vô Song không vì thế mà manh động, nàng vẫn lạnh lùng nhìn Ưu Lạc Nhạn, lạnh lùng nói: “nơi đây không có người ngoài, ngươi hà tất diễn kịch? Ưu Lạc Nhạn, nếu như hôm nay người đến để thị uy với ta, vậy thì, thứ lỗi ta không phụng bồi!”

Sắc mặt Ưu Lạc Nhạn bị Ưu Vô Song tức đến lúc trắng lúc đỏ, ánh mắt ả ta vô cùng căm hận nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, qua một hồi lâu, mới lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó từ từ ngồi xuống, vẻ mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn Ưu Vô Song nói: “Ưu Vô Song, ngươi tưởng rằng ngươi thắng rồi sao?”

Nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt Ưu Lạc Nhạn, trong lòng Ưu Vô Song thoáng qua tia bất an, nhưng mà nàng rất nhanh nghĩ đến tình cảm của mình và Lãnh Như Tuyết, bất giác thả lỏng người.

Hoàng đế đã chiếu cáo thiên hạ hôn sự của nàng và Lãnh Như Tuyết, hơn nữa, qua vài ngày nữa, họ sẽ thành thân, nàng còn nghĩ vẩn vơ gì nữa?

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song chỉ cười lạnh đạm, không quan tâm lời của Ưu Lạc Nhạn.

Và Ưu Lạc Nhạn bị vẻ mặt thoáng qua hạnh phúc của Ưu Vô Song chọc cho cơ hồ phát điên vì ganh tị, hận không thể một bạt tay hất đi nụ cười trên mặt ấy!

Nhưng, cuối cùng ả ta cũng đè nén cơn oán hận trong thâm tâm, ả ta nhớ đến mục đích hôm nay đến đây, nếu như Ưu Vô Song biết được sự tồn tại của ‘ả’ vậy thì, không biết nàng có còn cười nổi không?

Nghĩ tới đây, Ưu Lạc Nhạn cười lạnh một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, giọng điệu trở nên cực kì quái dị hỏi: “hôm nay từ sớm đã tan triều, ngày đại hôn của ngươi và vương gia sắp đến gần, hôm nay sao không thấy bóng dáng của vương gia đâu?”

Hôm nay sớm đã tan triều? Ưu Vô Song nghe thấy lời của Ưu Lạc Nhạn, bất giác khẽ chấn động, nói: “Ưu Lạc Nhạn, ngươi muốn nói gì?”

Ưu Lạc Nhạn cười lạnh, ác độc nhìn Ưu Vô Song, nói: “Ưu Vô Song, ngươi có biết khi ấy tại sao ta không nguyện ý trở thành vương phi của hắn? Ngươi có phải cảm thấy kì lạ, tại sao trong mắt người khác, ta và hắn rõ ràng hai phía đều yêu thương nhau, nhưng trong lúc đại hôn, lại bày kế để ngươi gả qua?”

Ưu Vô Song nhìn Ưu Lạc Nhạn, lòng từng chút từng chút trầm xuống, nàng cắn môi, lạnh lùng nói: “Ưu Lạc Nhạn, người có gì cứ nói thẳng, hà tất quanh co?”

Ưu Lạc Nhạn cười đắc ý, ác ý nói: “xem ra, ngươi thật sự bị hắn gạt rồi, được, hôm nay, bôn cung niệm tình ngươi và bổn cung là tỷ muội, bổn cung sẽ hảo tâm nói cho ngươi biết!”

Nói rồi, Ưu Lạc Nhạn nhìn Ưu Vô Song với ánh mắt quái dị và may mắn vì người khác gặp họa, ả ta ngừng lại, rồi nói: “khi ấy ta không nguyện ý gả cho hắn, trở thành vương phi của hắn, là bởi vì ta biết, người hắn yêu không phải là ta! Hắn đề thân với ta, chẳng qua chỉ vì, ta và ‘ả’ có vài phần giống nhau! Nhưng Ưu Lạc Nhạn ta là ai? Sao ta lại cam tâm để hắn coi như người thế thân? Ha ha ha!”

Ưu Vô Song nghe thấy lời của Ưu Lạc Nhạn, chỉ cảm thấy ‘đùng’ một tiếng, đầu óc trống không.

Qua hồi lâu, nàng mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhìn Ưu Lạc Nhạn, khó khăn nói: “ý ngươi là gì? Cái gì ‘ả’?  ‘ả’ là ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui