Vốn dĩ, chỉ là hành động nhàm chán nhất thời, thuận tay để lại mảnh vải, chỉ là hứng thú nhất thời của ta, rất nhanh ta đã quên người a hoàn hôn mê trong thất vương phủ kia, vì dù sao, đó cũng chỉ là một a hoàn, dù cho nàng được thị vệ tâm phúc của Lãnh Như Tuyết — Ngạo Phong đích thân đưa về phòng, cũng chẳng qua là một a hoàn, đối với đại kế của ta, cũng không có ảnh hưởng gì, càng không có giá trị lợi dung gì!
Vốn dĩ tưởng rằng việc này sẽ qua đi như vậy, nhưng mấy ngày sau, ta lại nhận được mệnh lệnh của phụ hoàng, bảo ta đi tìm Lãnh Như Phong cự hôn kia về cung.
Ta biết, Lãnh Như Phong lúc này đang trốn trong thất vương phủ, còn ta, trong ngày đại hôn đã chiếu tướng Lãnh Như Tuyết một bàn, còn chưa đi xem kịch hay, cơ hội như vậy, ta sao có thể bỏ qua?
Cho nên, sau khi ta nhận được mệnh lệnh của phụ hoàng, rất nhanh đã đưa thị vệ đến thất vương phủ.
Nếu như ta biết được, lần đi thất vương phủ này sẽ gặp nàng, sẽ khiến bản thân ta hối hận cả đời, vậy thì ta sẽ tuyệt đối không đi.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, lần ấy ta đến đó, và gặp được nàng, người a hoàn trong đêm tuyết ta tùy ý cứu không lâu trước, quà gặp mặt của nàng rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi, lần nữa gặp lại ta, cả người vô ý sà vào lòng ta.
Nếu như không phải nhìn thấy mấy con chó to hăm hăm sau lưng nàng, ta còn tưởng rằng đây là một màn mĩ nhân kế do chính tay Lãnh Như Tuyết bày bố.
Nhưng, đây không phải, bởi vì, ta nghe thấy Lãnh Như Tuyết trầm mặc gọi ra tên nàng, nàng không phải a hoàn, nàng chính là đại nữ nhi từ nhỏ ngốc nghếch của Ưu Thành Minh, vương phi của Lãnh Như Tuyết.
Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, ta giật nảy mình, cả kinh thành này ai cũng biết, đại nữ nhi của Ưu Thành Minh không những từ nhỏ ngốc nghếch, càng xấu xí như ác quỷ, người nữ tử đẹp linh động, đẹp đến nghiêng thành này chính là con ngốc trong miệng mọi người?
Không những ta, ngay cả Lãnh Như Phong bên cạnh cũng hiển nhiên cực kì kinh ngạc, và không biết tại sao, khi ta nhìn thấy nàng hạ giọng cúi người, trong lòng rõ ràng là cực kì hổ thẹn nhưng vẫn tỏ ra như không có gì, lúc nàng cãi nhau với Lãnh Như Tuyết, trái tim lạnh băng của ta, phút chốc dịu lại hẳn.
Ta có hứng thú rất lớn đối với nàng, trong phút chốc, ta cư nhiên có ý niệm hoang đường muốn ** (bị mất hai chữ này) cùng Lãnh Như Tuyết.
Nhìn vẻ mặt của Lãnh Như Tuyết, hắn hiển nhiên đối với nàng không tốt, nhưng người phát hiện cái đẹp của nàng, lại không phải chỉ có ta, tên Lãnh Như Phong kia, ánh mắt nhìn nàng cũng thoáng tia sáng ám muội, hắn ta muốn làm gì? Không lẽ hắn ta cũng thích đệ muội của mình sao?
Trong lòng ta cười lạnh, một màn kịch hay, không phải sắp bắt đầu rồi sao?
Trở về phủ thái tử, trong lòng ta cư nhiên nhớ nhung không nguôi đối với tiểu nữ nhân kia, thậm chí, rất muốn gặp lại nàng lần nữa!
Do đó, ta mượn cớ sinh thần của Ưu Lạc Nhạn bày tiệc, nhân cơ hội mời Lãnh Như Tuyết và nàng cùng đến, cớ của ta rất tuyệt diệu, là dùng thân phận tỉ muội của Ưu Lạc Nhạn và nàng mời nàng.
Ta biết, như vậy thì Lãnh Như Tuyết sẽ không cự tuyệt, bởi vì, hắn luôn không cam tâm Ưu Lạc Nhạn gả cho ta, một mực luôn canh cánh trong lòng việc lên nhầm kiệu hoa hôm đại hôn.
Bất kể hắn thật sự yêu Ưu Lạc Nhạn, hay chỉ là để lấy lại thể diện, hắn đều sẽ không cự tuyệt lời mời của ta.
Ngày hôm đó, cuối cùng cũng đến, ta lần nữa gặp được nàng, nhưng khác với lần trước, khi ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng cư nhiên chui rúc trong lòng Lãnh Như Tuyết, nhìn hai người thân mật ôm lấy nhau, trong phút chốc, trong lòng ta bỗng nhiên có sự đố kị mãnh liệt!
Sự đố kị đó mãnh liệt biết bao, mãnh liệt đến mức ta cơ hồ suýt nữa mất khống chế tiến lên trước tách họ ra, ta kinh ngạc sức ảnh hưởng của nàng trong lòng ta, đồng thời lại càng kiên định quyết tâm muốn có được nàng.
Có lẽ là do sự xuất hiện của Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Tuyết cuối cùng cũng buông nàng ra, nhưng nàng, lại dường như không để tâm sự ám muội giữa Lãnh Như Tuyết và Ưu Lạc Nhạn, ngược lại đôi mắt to linh động, phảng phất như đang bày tính gì đó, vẻ mặt ấy thật khiến người ta rất yêu thích.
Và tiếp sau đó, nụ cười thoải mái đó của nàng, cùng với ứng đối hợp lí, nào có nửa chút giống bộ dạng điên khùng?
Trong yến tiệc, nàng định trước mặt mọi người nói ra chân tướng thật sự trong đêm đại hôn, đây vừa đúng ý ta, nếu như việc Ưu Lạc Nhạn cố ý lên nhầm kiệu hoa bị mọi người biết được, vậy thì, ta có phải càng có lí do, để nàng trở về bên cạnh ta?
Hơn nữa, dù cho không thể cưới nàng về, nhưng lại có thể đả kích Lãnh Như Tuyết một cú.
Nếu như hắn biết, Ưu Lạc Nhạn luôn nói yêu hắn, trong ngày đại hôn, bản thân cố ý lên nhầm kiệu hoa, vậy thì hắn sẽ thế nào? Người kiêu ngạo như hắn, nhất định sẽ tức chết chăng?
Trong lòng ta đang tính toán, nhưng Lãnh Như Tuyết lại đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn bỗng ngăn nàng lại, hắn là vì Ưu Lạc Nhạn sao? Ta cười lạnh một tiếng, Lãnh Như Tuyết, ngươi thật sự là mù mà, bên cạnh người có bảo bối, ngươi lại không biết trân trọng, mà đi yêu một người nữ nhân tham vinh hoa phú quý như vậy?
Có lẽ là sợ nàng nói ra chân tướng, Ưu Lạc Nhạn đã mượn cớ tỉ muội tương tụ, cùng nàng rời khỏi khi yến tiệc còn chưa kết thúc.
Trong lòng ta tự khắc biết Ưu Lạc Nhạn đang định làm gì, nhưng ta không hề ngăn cản, bởi vì, chỉ có như vậy, mới có thể thuận lợi cho ta đả kích Lãnh Như Tuyết và có được nàng!
Tiếp theo đó, Lãnh Như Tuyết rất nhanh đã mượn cớ rời khỏi, ta biết, hắn kì thực muốn đi xem Ưu Lạc Nhạn, ta cũng không ngăn cản, ngược lại còn mời Lãnh Như Phong theo sau rời khỏi yến tiệc. Bởi vì, ta muốn tận mặt xem màn kịch sắp diễn ra kia!