Sau khi ta từ từ chấp nhận sự thật mất đi nàng, ngày này của năm năm sau, nàng lại đột nhiên xuất hiện, nàng khiến ta tìm mãi không thấy, thì ra là luôn ở kinh thành.
Sau khi biết được tin tức nàng vẫn còn sống, ta rất vui mừng, nhưng kèm theo một tin khác, lại khiến ta phút chốc rơi xuống đáy vực.
Nàng cư nhiên đã sinh hài tử, đã sinh hài tử của Lãnh Như Tuyết! Việc này, khiến ta thật sự khó mà chấp nhận, ta không thể tưởng tượng, người nữ tử đáng yêu lanh lợi như nàng, cư nhiên trở thành mẫu thân của đứa bé hơn bốn tuổi.
Còn phụ thân của đứa trẻ này càng là người ta hận tận xương cốt, sao nàng có thể, sao có thể sinh hạ hài tử của hắn?
Ta không thể chấp nhận sự thật này, lúc ta biết được nơi ở của nàng trong kinh thành và định ra tay, thì Lãnh Như Tuyết đã giành trước một bước đón nàng về thất vương phủ!
Trong lòng ta đố kị, sự đố kị mạnh liệt ấy, đang gặm nhấm tim ta, cách biệt năm năm, tại sao nàng vẫn muốn sà vào vòng tay Lãnh Như Tuyết? Ta không cho phép, ta tuyệt đối không cho phép, nàng chỉ có thể là của ta, nàng là của ta!
Mang ý hận mãnh liệt trong lòng, ta bước vào tẩm thất đã năm năm không đặt chân vào của Ưu Lạc Nhạn, nhìn người nữ nhân tóc dài xõa ra, vẻ mặt tiều tụy trước mắt, lòng ta có sự chán ghét nói không nên lời.
Người năm năm trước dung mạo như hoa là mĩ nhân đệ nhất kinh thành, trong năm năm nay, đã bị ta hành hạ không ra hình người, nhưng mà dù cho như vậy, ta vẫn không có chút lòng thương tiếc, chỉ có sự căm hận và chán ghét.
Bởi vì, ả ta đã phản bội ta, ả ta thân là thái tử phi của ta, nhưng lại cùng một tên sát thủ hạ đẳng có quan hệ câu hợp, ả ta căn bản không xứng trở thành thái tử phi của ta, ả ta không xứng.
Người ta muốn không phải là ả ta, ta không yêu ả ta, nhưng ta lại không thể bỏ qua cho ả ta như vậy, ta cho ả ta uống độc dược có độc tính mạnh nhất, ta muốn nhìn ả ta chịu đủ hành hạ, sau đó từ từ chết đi.
Từ khi bắt đầu, ta đã không có ý định bỏ qua cho ả ta, bởi vì, đây chính là cái giá ả ta phản bội ta!
Vì để đến thất vương phủ thám thính hư thực, vì để có thể gặp được nàng, ta lần nữa lợi dụng Ưu Lạc Nhạn, người nữ nhân ngốc nghếch này, tưởng rằng ta sẽ bỏ qua cho ả ta, cư nhiên ngoan ngoan theo ta đi.
Có lẽ, ả ta không ngại bị ta lợi dụng, ả ta đồng ý cùng ta đến thất vương phủ, có lẽ là vì ả có thể gặp được Lãnh Như Tuyết, vì dù sao trong những năm này, ả ta ở trong phủ thái tử chịu đủ hành hạ, còn Lãnh Như Tuyết lại là người tình cũ của ả ta, ả ta là hy vọng Lãnh Như Tuyết có thể cứu ả ta sao?
Nhưng mà những điều này ta không quan tâm, ả ta bám víu lấy Lãnh Như Tuyết, đúng để ta lợi dụng, điều này sao mà không được?
Còn Lãnh Như Tuyết chắc đã sớm đối với ta có phòng bị, lần này ta đi công không trở về, nhưng không sao, bởi vì, ta đã biết nàng ở trong thất vương phủ rồi!
Phụ hoàng trọng bệnh, bây giờ tất cả mọi việc trong cung, đều nằm trong tay mẫu hậu, ta cần có một tờ thánh chỉ triệu nàng vào cung có gì khó chứ?
Tình hình trong triều, càng ngày càng khẩn trương, ta gia tăng bố trí, ta muốn lúc này cho Lãnh Như Tuyết một đòn chí mạng. Khiến hắn không thể trở mình.
Cách biệt năm năm, ta cuối cùng trong hoàng cung gặp được nàng, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, đáng yêu linh động như vậy, trên người nàng, không có chút gì nhìn giống là mẫu thân của người khác.
Nhìn dung mạo nghiêng thành của nàng, trong lòng ta mơ hồ, cư nhiên có cảm giác trở lại năm năm trước.
Ta cảm nhận được hành động chỉ để ứng đối của nàng đối với ta, trong lòng ta tức giận, ta bắt ép làm ra một số cử động thân mật với nàng, ta bị ngọn lửa đố kị làm cho mù quáng, giây phút ấy, ta chỉ muốn nàng trở thành nữ nhân của ta!
Nhưng khi ta nhìn thấy mặt nàng đầy nước mắt, bộ dạng bất lực và sợ hãi, ta bỗng chốc mềm lòng, đối diện với nàng, ta cư nhiên không thể xuống tay!
Mãi đến lúc này, ta mới hiểu, thì ra ta sớm đã chìm đắm sâu, vị trí của nàng trong lòng ta, đã vượt qua sự tưởng tượng của ta.
Trong cuộc đối thoại sau đó, ta biết nàng vẫn chỉ là ứng đối với ta, nàng căn bản không yêu ta, người nàng yêu là Lãnh Như Tuyết, nhưng ta lại cam tâm tình nguyện bị nàng lừa, biết rõ là lời nàng nói toàn là lừa gạt ta, nhưng ta thà tin đó là thật!
Ta không thể tổn hại nàng, nhưng không có nghĩa là bỏ qua Lãnh Như Tuyết, sau khi tỉ mỉ bày kế hoạch, ta dẫn binh trực tiếp vào thất vương phủ, vốn dĩ mọi thứ cực kì thuận lợi, nhưng, ta lại sai rồi, ta sai quá lớn.
Thì ra, tất cả chẳng qua là âm mưu của phụ hoàng, và âm mưu của người chính là trừ đi ta.
Trong lúc tức giận, ta giết người đến tuyên chỉ, chuẩn bị xong cá chết lưới rách.
Tuy nhiên, chính trong lúc này, nàng lại xuất hiện, nàng vội vã đi về phía Lãnh Như Tuyết, và tỉ mỉ băng bó vết thương cho hắn, và đối với người đứng đối diện như ta, nhìn như không thấy.
Trong lòng đau đớn, đây là tại sao? Tại sao? Nàng tại sao lại xuất hiện ở đây? Nàng không phải ở hoàng cungsao?
Sự lãnh khốc vô tình của phụ hoàng, cùng với việc nhìn như không thấy của nàng, khiến lòng ta chịu đả kích lớn, ta ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi nàng trong lòng có ta hay không.
Nhưng, câu trả lời của nàng, lại đánh ta xuống vực sâu của địa ngục, thì ra, từ trước đến nay đều là ta tự mình đa tình, trong lòng nàng, căn bản không có ta, thậm chí ngay cả một chút vị trí cũng không có!
Ta tuyệt vọng rồi, ta mất đi tất cả, cũng mất đi nàng, ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm!
Nhìn bóng dáng nàng dìu Lãnh Như Tuyết rời khỏi, ta đã bị sự tuyệt vọng và đố kị căm hận trong lòng ép đến mất lí trí, trong giờ khắc đó, điều duy nhất ta nghĩ trong lòng, cư nhiên là muốn Lãnh Như Tuyết chết, chỉ cần hắn chết nàng sẽ trở về bên cạnh ta, chỉ cần hắn chết, ta mới có thể đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta.