Vương Phi Của Quỷ Vương FULL


  "Sao lại muốn đi xem các nàng?" Long Phi vẫn như trước cười hỏi.
"Ngươi còn nhớ buổi sáng lúc thích khách xông vào lần trước không? Hắn không phải là đến ám sát, hắn là muốn đến xem người nào là tam Vương phi đã hóa điên, cho nên nhờ ta đến xem nàng." Vân Phi Tuyết giải thích , nàng sở dĩ nguyện ý kể lại cho hắn như vậy, là hy vọng hắn giúp nàng.
"Ra là thế, vậy ngươi đi đi." Long Phi cười nói.

[Aiz: anh thích cười nói thế không biết; pachan: sang hỏi Ngạn Thiến đi kưng ]
"Long Phi, ta hỏi một chút được không?" Vân Phi Tuyết đột nhiên hỏi.
"Phi Tuyết, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi?" Long Phi mâu quang lưu động, hắn đã đoán được nàng muốn hỏi gì.
"Các nàng đều đã điên với ngớ ngẩn như vậy rồi, vì sao không cho các nàng đi ra khỏi phủ?" Trong mắt nàng tràn ngập chờ mong.
"Điều này do sư huynh tự mình quyết định, dù sao cũng là Vương phi của hắn, vả lại ta nghĩ ngươi cũng biết sư huynh từng nói chỉ có người như thế nào mới có thể rời khỏi Vương phủ?" Long Phi lại xem như chuyện nhảm nhí, đối với các nàng trong mắt không có chút thương hại.
"Ngươi không thể đi nói với hắn sao? Nếu ngươi cùng hắn nói, ta nghĩ hắn nói không chừng sẽ nể mặt mà thả họ." Vân Phi Tuyết nhìn hắn, nếu thật sự có thể thả các nàng đi, vậy Mạnh Đình Dĩnh không phải có thể ở cùng một chỗ với Cốc Thần rồi sao.
"Phi Tuyết, ta không có lý do gì giúp các nàng cầu tình, huống chi ta sẽ không vì các nàng mà làm sư huynh khó xử, được rồi, ngươi đi vấn an các nàng đi, ta đi trước." Long Phi tựa hồ không nghĩ liền nói ra, xoay người rời đi.
Vân Phi Tuyết nhìn bóng dáng của hắn, hắn có vẻ rất ôn nhu, nhưng nàng cảm thấy được, ở một vài sự tình nào đó, hắn và Tiêu Nam Hiên đều là máu lạnh, dù chỉ tối thiểu cũng không hề đồng tình mà chỉ khoanh tay đứng nhìn.
"Tỷ tỷ, đồ ăn ngon, đồ ăn ngon." Vân Phi Tuyết vừa đến nơi này, nha đầu ngốc lập tức tiến lại đón, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong tay nàng.
"Ngoan, tỷ tỷ lấy cho ngươi." Vân Phi Tuyết mở khăn lụa lấy điểm tâm cùng hoa quả ra, đem tram cài tóc cẩn thận cài lên đầu nàng ta, chính là nàng không có chú ý tới, trong phòng bên cạnh nữ nhân điên kia luôn luôn nhìn lén nàng, mâu quang nghi hoặc .
"Tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ tốt." Nha đầu ngốc hảo hảo cầm điểm tâm, trong miệng đầy đồ ăn, ngoan ngoãn đứng qua một bên.
"Vương phi, người đã đến rồi." Mama từ bên trong đi ra nghênh đón, vẻ mặt đã trở nên hiền lành rất nhiều.
"Mama thật ngại, ta đã làm phiền rồi." Trong khi nói chuyện, Vân Phi Tuyết đã mang trang sức đưa đến trong tay nàng.
"Vương phi, việc này có gì là ngại?" Mama cầm trang sức dối trá cười.
"Là ta quấy rầy mama rồi." Vân Phi Tuyết cũng khách khí, ai bảo nàng có việc cần người ta làm chi.
"Vậy Vương phi từ từ tán gẫu, nô tỳ có việc đi ra ngoài." Mama lại hiểu việc tiêu sái rời đi.
Vân Phi Tuyết lúc này mới cầm điểm tâm cùng hoa quả đi đến trước cửa sổ, nhìn nàng nói:"Ta biết ngươi không điên, ngươi giả điên là muốn bảo hộ bản thân, ta cũng biết ngươi không tin tưởng ta, bất quá, ta thật sự không có ác ý, ngươi cũng có thể biết ngươi không có gì đáng giá để ta tiếp cận ngươi như vậy, tự ngươi ngẫm lại đi." Nói xong, nàng đem điểm tâm cùng hoa quả đặt trước của sổ.
Nữ tử điên chần chừ một chút, nhìn điểm tâm tinh xảo kia, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, tay đưa đến lấy lung tung nhét đầy vào miệng, một giọt nước mắt lăn xuống đọng trên mu bàn tay của nàng.
Vân Phi Tuyết nhìn nàng, tuy rằng nàng không nói gì, nhưng là rõ ràng thái độ so với hai ngày trước tốt hơn nhiều, mang ngọc bội trong ngực áo ra đặt trên cửa sổ trước mặt nàng nói: "Đây là Cổ Thần nhờ ta đưa cho ngươi, ngươi lấy đi."

Nữ tử điên trong tay đang cầm điểm tâm, lập tức dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn ngọc bội chằm chằm, lúc lâu sau, rốt cục cũng nhịn không được lập tức đem ngọc bội nắm chặt trong tay, thất thanh khóc rống lên.
Một thời gian dài chờ nàng khóc xong, cảm xúc có chút lắng xuống, Vân Phi Tuyết mới đi qua, nhìn nàng nói: "Kỳ thật ngươi hẳn là cảm thấy thực may mắn, ít nhất có nam nhân trọng tình trọng nghĩa này chờ ngươi, cũng không vì ngươi đã điên rồi mà vứt bỏ ngươi."
Thân thể của nữ tử điên cứng đơ một chút nhìn nàng.
"Bất quá ngươi yên tâm, có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi rời đi, đương nhiên tốt nhất là làm cho Quỷ Vương thả ngươi đi, nếu không, chỉ sợ ngươi rất khó thoát khỏi sự đuổi bắt của hắn." Vân Phi Tuyết lại tiếp tục nói, chính là điều này hình như rất khó.
"Ngươi tên gì?" Nữ tử điên đột nhiên mở miệng, thanh âm ngọt ngào trong suốt.
"Vân Phi Tuyết." Nàng mỉm cười nói, nàng rốt cục không giả điên nữa rồi.
"Nguyên lai ngươi chính là Vân gia tiểu thư." Nữ tử điên nhìn nàng không khỏi nói ra, giờ phút này không có một chút bộ dáng điên nào.
"Đúng vậy." Vân Phi Tuyết hữu hảo vươn tay ra.
Nữ tử sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được ý tứ của nàng, nhìn hai tay dơ bẩn của chính mình, ngượng ngùng nói:"Ta gọi là Mạnh Đình Dĩnh, lần trước cào ngươi bị thương, thực xin lỗi." Nói xong, vẻ mặt đầy hối hận nhìn nàng.
"Không quan hệ, ta hiểu ngươi mà." Vân Phi Tuyết cười cười, nhìn nàng là một người hoàn toàn bình thường, cố ý làm cho mặt dơ tóc rối, trên người dơ bẩn không chịu nổi, quần áo rách nát không thôi, huống chi nàng vốn là một thiên kim tiểu thư, thật sự là khó xử cho nàng rồi.
"Làm sao ngươi biết ta giả điên?" Mạnh Đình Dĩnh đột nhiên hỏi.
"Rất đơn giản, thời điểm ngươi nghe thấy tên Cổ Thần với nhìn thấy ngọc bội, nhìn bộ dáng của ngươi, ta đã biết ngươi giả điên rồi." Vân Phi Tuyết cười, giải thích.
"Kỳ thật ta ngay từ đầu cũng không có giả điên, bị bắt gả đến Vương phủ, trong lúc động phòng hoa chúc, Quỷ Vương cư nhiên cho bốn nam nhân có ý đồ vũ nhục ta, ta bị dọa đến kinh hãi ngất đi, hỗn loạn giãy dụa ......!Nhưng thời điểm khi ta tỉnh táo lại, ta cũng đã ở trong này rồi, sau này, ta đơn giản chỉ là giả điên, không cho người tiếp cận ta, kỳ thật, ta là sợ bị phát hiện, cứ như vậy, ta vẫn bị canh giữ đến bây giờ." Mạnh Đình Dĩnh tay cầm lấy khung cửa sổ, trong mắt lệ quang tuôn trào.
"Sau này sẽ tốt thôi." Vân Phi Tuyết cầm tay nàng ta, an ủi nàng ta, hai năm, thật sự là làm khó nàng rồi.
"Phi Tuyết, ta có thể gọi ngươi là Phi Tuyết không?" Mạnh Đình Dĩnh trở tay cầm lấy tay nàng.
"Có thể, đương nhiên có thể, về sau ta cũng gọi ngươi là Dĩnh nhi." Vân Phi Tuyết gật gật đầu.
"Cảm ơn ngươi, ta muốn biết Cổ Thần ra sao? Hắn có tốt không?" Nghe thấy hắn, Mạnh Đình Dĩnh rõ ràng có chút kích động.
  "Hắn tốt lắm, hắn nói, ngươi bị đưa vào Vương phủ rồi, hắn liền đi bái sư học võ, học suốt hai năm, đến gần đây hắn mới trở về tìm ngươi, chỉ tiếc vừa mới vào Vương phủ đã bị phát hiện, run rủi thế nào lại trốn vào phòng của ta, cho nên mới nhờ ta." Vân Phi Tuyết thuật lại đơn giản.
"Hắn tốt là được rồi." Nước mắt lại không tự giác chảy xuống từ khóe mắt của Mạnh Đình Dĩnh.
"Đừng quá thương tâm, các ngươi sẽ có ngày gặp mặt, còn sống là còn hi vọng, không phải sao?" Vân Phi Tuyết lại tiếp tục an ủi nàng ta.
"Phi Tuyết, cảm ơn ngươi." Mạnh Đình Dĩnh lau đi nước nơi khóe mắt, đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi: "Phi Tuyết, ta rất ngạc nhiên, Quỷ vương cưới vài Vương phi, lúc động phòng đầu là chết, bị điên, bị ngốc, không biết ngươi làm sao tiếp tục được? Cư nhiên có thể bình yên vô sự?" Điều này nàng thấy thật là ngoài ý nghĩ.
"Cũng không có gì đâu, đại khái là lá gan của ta khá lớn, không bị hù chết, cũng không bị dọa ngốc, càng không có bị dọa điên." Nàng hoàn toàn không thể nói bản thân là mượn xác hoàn hồn, chỉ sợ sẽ dọa nàng điên thật.
"Vân gia tiểu thư quả nhiên là có khác." Mạnh Đình Dĩnh tán dương nhìn nàng, hiển nhiên là tin, cũng không có tiếp tục truy vấn.
"Tỷ tỷ, ăn ngon lắm, ăn ngon lắm, ta muốn nữa." Nha đầu ngốc từ một bên chạy tới, vươn tay bẩn ra.

"Mấy cái này đưa cho nàng ta đi." Mạnh Đình Dĩnh chỉ vào hoa quả trên cửa sổ nói.
"Ân." Vân Phi Tuyết đem hoa quả đưa cho nha đầu ngốc.
"Tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ tốt." Nha đầu ngốc cao hứng lại ngồi sang một bên mà ăn.
"Nàng cũng thực đáng thương, bất quá hiện tại cũng rất đơn thuần, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ biết là ăn no rồi thì không đói bụng, ta thật hâm mộ sự ngây ngốc của nàng." Không phải như nàng hằng ngày vất vả tự che giấu bản thân, Mạnh Đình Dĩnh nhìn nàng ta, sâu kín nói.
"Mỗi người đều có mệnh của chính mình, đúng rồi, Cổ Thần có phải cũng là công tử nhà giàu không?" Vân Phi Tuyết đột nhiên hỏi.
"Phải, làm sao vậy?" Mạnh Đình Dĩnh gật gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, lần sau thấy hắn, ta muốn hắn trả trang sức cho ta, ngươi xem, tất cả của ta đều đưa cho mama kia rồi, tâm rất đau a." Vân Phi Tuyết muốn không khí trở nên thoải mái, cố ý bắt đầu trước vui đùa nói.
"Ha ha, tốt, hắn nhất định sẽ đưa cho ngươi." Mạnh Đình Dĩnh cũng bị nàng làm nở nụ cười.
Vân Phi Tuyết đột nhiên thấy mama trở về, vội vàng nói:"Bà ta đã trở lại, vài ngày nữa ta lại đến xem ngươi."
Mạnh Đình Dĩnh cầm lấy điểm tâm, nhét lung tung vào miệng, lại là bộ dáng điên điên khùng khùng.
"Mama, ngươi đã trở lại, ta cũng nên đi." Vân Phi Tuyết cười nói.
"Vậy Vương phi đi thong thả." Mama vẻ mặt tươi cười cũng nói, bà ta hy vọng vương phi thường xuyên đến, vậy là tiền vào túi của bà ta cũng sẽ không thiếu.
Vân Phi Tuyết rời khỏi đó, dọc theo đường đi nghĩ như thế nào cứu nàng ra, căn bản không có chú ý tới người đang đi tới ở phía trước.
Bính – đụng vào trong ngực một người rồi.
"Thực xin lỗi." Vân Phi Tuyết xoa cái mũi bị đụng đau, căn bản không thấy rõ ràng là ai, thuận miệng nói.
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến xuất thần như vậy sao?" Tiêu Nam Hiên nhìn nàng chằm chằm, linh tính cảm thấy chính là do Vân Hạc nên nàng mới bị đụng như vậy.

[Aiz: ặc, bỏ xừ cái linh tính của anh đi, nhảm nhí; pachan: muội còn rất nhiều lần đc căm tức anh nữa a T^T]
"Là ngươi." Vân Phi Tuyết như thế mới ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến, nàng có thể nói cho hắn nghe hay không, để hắn thả hai Vương phi đã bị điên kia, lại nghĩ có phải do bản thân nóng vội hay không, sẽ khiến cho hắn hoài nghi, không làm xong sự tình lại còn làm hại Mạnh Đình Dĩnh, nên sau đó liền nhàn nhạt trả lời một câu: "Không nghĩ gì cả"
"Cùng ta đến thư phòng." Thấy được khẩu khí của nàng rõ rãng chỉ là trả lời cho có lệ, Tiêu Nam Hiên chính là trong lòng cười lạnh, vẫn không truy vấn.
"Đến thư phòng để làm gì?" Nếu nàng không có đoán nhầm trong lời nói, thư phòng hẳn là có nhiều chuyện quân sự cơ mật, làm sao lại có thể tùy ý cho người ra vào, nhất là nàng.
"Vân gia tiểu thư tài mạo song toàn, nếu bổn vương không biết để trọng dụng, vậy rất đáng tiếc rồi." Tiêu Nam Hiên trong lời nói mang theo trào phúng.
"Ngươi không phải là muốn ta phê duyệt tấu chương chứ." Vân Phi Tuyết nhìn hắn cảnh giác.

"Ngươi cũng rất thông minh, bổn vương chính là ý tứ đó." Tiêu Nam Hiên nhìn nàng nói.
"Tiêu Nam Hiên ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân không thể tham gia triều chính sao? Ngươi muốn hại chết ta, cũng không cần tìm tội danh lớn như vậy đâu." Vân Phi Tuyết hèn mọn nhìn hắn, thật là âm hiểm mà.
"Nữ nhân không thể tham gia triều chính? Là ai nói?" Tiêu Nam Hiên nghi hoặc nhìn nàng, nàng rốt cuộc là thật hay là giả đây.
"Có gì không phải sao?" Vân Phi Tuyết hỏi lại hắn, nàng từng xem qua phim truyền hình đều là nói như vậy, đương nhiên trừ bỏ Võ Tắc Thiên, nhưng người ta là hoàng đế a.
"Chủ trương triều đại của ta là Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu trị vì, không có chức vị cho nữ tử, nhưng lại có thể giúp phu quân xử lý chính sự, điều này không phải ngươi không biết chứ." Tiêu Nam Hiên mâu quang sắc bén nhìn nàng chằm chằm.
"Ta mất trí nhớ rồi, đương nhiên không biết." Vân Phi Tuyết trả lời theo lẽ thường, quốc gia này không có ghi lại trong lịch sử, nàng làm sao biết có nhiều điều lệ như thế.
"Mất trí nhớ cũng không thể đem kinh luân cùng tài hoa đầy một bụng quên sạch được." Tiêu Nam Hiên nói xong liền kéo nàng đi đến thư phòng.
Đến thư phòng liền đem một đống tấu chương để xuống trước mặt nàng: "Mấy cái này cho ngươi phê duyệt."
"Hảo." Vân Phi Tuyết ngồi xuống, coi xem ai sợ ai? Tấu chương này cũng không phải là vấn đề quân sự, dân sinh, với nàng mà nói không phải là việc khó khăn.
"Vậy ngươi từ từ mà xem." Tiêu Nam Hiên nhìn nàng một cái, hắn muốn xem, nàng sẽ xử lý việc này thế nào.
Vân Phi Tuyết mở ra bản tấu chương thứ nhất, rất nhanh xem một chút, đại khái ý tứ chính là khoa thi năm nay có ba người tài hoa hơn người, khó phân cao thấp, làm cho Hoàng thượng phải tự mình định đoạt.
Nàng lập tức buông xuống nói với hắn: "Ngươi không phải muốn phân ra cao thấp cho ba tài tử này sao? Ta đây có một biện pháp lập tức có thể phân ra cao thấp cho bọn họ, còn có thể thay ngươi giảm bớt gánh nặng này."
"Biện pháp gì?"  
  Vân Phi Tuyết đem một bản tấu chương giao cho hắn nói: "Để cho ba người bọn họ xem thứ này, sau đó viết ý kiến cùng với giải thích của bản thân ở phía sau, xem ai có thể nghĩ biện pháp hữu dụng, người đó chính là Trạng Nguyên, có đôi khi đầy bụng tài hoa cũng là không đủ, làm quan là xem năng lực làm việc, không phải là bề ngoài chỉn chu."
Con ngươi đen thâm thúy của Tiêu Nam Hiên nheo lại, mâu quang sắc bén nhìn nàng chằm chằm, không thể phủ nhận biện pháp này của nàng là nhất cử lưỡng tiện, vì triều đình là tuyển nhân tài có thực tài, có năng lực giải quyết vấn đề thực tế này, nàng quả nhiên đủ thông minh, chính là nàng càng thông minh, sẽ làm cho hắn càng hoài nghi.
"Tốt lắm, ta đã thay ngươi giải quyết rồi, ta đi đây." Vân Phi Tuyết đứng dậy muốn rời đi, ai ngờ tay lập tức bị hắn giữ chặt, thân mình duyên dáng xoay tròn một vòng, té vào trong lòng hắn.
"Vương phi thay bổn vương dễ dàng giải quyết vấn đề khó như vậy, bổn vương có phải hay không nên thưởng cho ngươi?" Tiêu Nam Hiên đem nàng giam cầm trong ngực, ái muội hỏi bên tai nàng.
Hơi thở ấm nóng ở bên tai nàng chậm rãi thở ra, nàng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm trong nháy mắt chảy qua thân thể, nàng không để tâm hoảng ý loạn, mà là trong nháy mắt trở nên cảnh giác, hắn khác thường quá, theo dõi hắn một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi thật sự muốn thưởng cho ta?" Vậy nàng có thể yêu cầu hắn thả Mạnh Đình Dĩnh được không.
"Chẳng phải trong lời nói bổn vương đã nói qua sẽ không tính toán gì hết sao?" Tiêu Nam Hiên khóe môi mang nụ cười nhìn nàng, nàng sẽ muốn cầu cái gì? Hồi Vân gia, hắn nhất định sẽ thỏa mãn cho nàng.
"Có phải cái gì cũng có thể hay không?" Vân Phi Tuyết cẩn thận hỏi, nàng muốn là cái chắc chắn, đừng để đến lúc đó hắn đột nhiên đổi ý.
"Phải, cái gì cũng có thể" Tiêu Nam Hiên trong lòng cười lạnh.
"Tuyệt không đổi ý." Nàng lại một lần nữa muốn hắn gật đầu hứa hẹn.
"Đại trượng phu một lời nói đáng giá ngàn vàng, huống chi là bổn vương, ngươi yên tâm, tuyệt không đổi ý." Tiêu Nam Hiên một lần nữa nhìn nàng chằm chằm, cam đoan nói.

[Aiz: chuẩn bị té ghế đi anh ]
"Tốt lắm, ta muốn người, ngươi có cấp cho không?" Vân Phi Tuyết nhìn hắn, nàng muốn phải vạn phần cẩn thận.
"Người? Người nào?" Tiêu Nam Hiên kinh ngạc, hắn ngàn tưởng vạn tưởng, cũng không nghĩ tới sẽ muốn người, nàng muốn làm gì? Vì sao mỗi một lần đều nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Yên tâm, không phải người trọng yếu nào đâu, đối với ngươi chính là râu ria mà thôi." Vân Phi Tuyết khóe môi hơi hơi giương lên, sau đó nói từng chữ một:"Ta muốn Vương phi điên của ngươi."

Cái gì? Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Nam Hiên liền khiếp sợ nhìn nàng, nàng đến tột cùng muốn làm gì? Một nữ nhân bị điên ở trong Vương phủ hai năm, một nữ nhân hắn đã quên mất không có chút ấn tượng, làm sao nàng lại đột nhiên muốn một nữ nhân bị điên? Rất đáng hoài nghi.
"Ngươi muốn một kẻ điên làm cái gì?"
"Cái này ngươi không cần xen vào, ngươi đem người cho ta là được."
"Đem người cho ngươi, ngươi muốn đối phó một người điên rồi như thế nào?"
"Ta không cần đối phó nàng, ta sẽ thả nàng đi." Vân Phi Tuyết nói, đây mới là mục đích của nàng, huống chi Dĩnh nhi căn bản không có bị điên.
"Vân Phi Tuyết, chẳng lẽ ngươi đã quên trong lời nói bổn vương đã từng nói qua sao? Chỉ có người chết mới có thể rời khỏi Vương phủ của bổn vương." Thanh âm của Tiêu Nam Hiên đột nhiên trở nên lãnh khốc tàn nhẫn.

Nguyên lai là nàng có mục đích này.
"Tiêu Nam Hiên, ngươi đã quên vừa rồi ngươi đã đáp ứng ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Nói chuyện không giữ lời sao?" Vân Phi Tuyết cũng lạnh lùng phản pháo hắn, đổi ý nhanh như vậy sao?
"Bổn vương đổi ý rồi sao? Bổn vương đáp ứng cấp người cho ngươi, cũng không có nói thả nàng đi, ngươi muốn nàng, có thể, nếu thả nàng đi cũng có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải thành thi thể lạnh như khối băng, nếu không, cả đời nàng cũng không có khả năng rời khỏi Vương phủ." Trong mắt Tiêu Nam Hiên tản ra hàn khí, khóe môi tươi cười là vậy mà đầy tàn nhẫn.
Vân Phi Tuyết tức giận nhìn hắn, thật sự là cẩn thận mấy tất cũng có sơ hở, muốn người cùng thả người chỉ kém nhau có một chữ, sao lại khác xa nhau đến như thế? Chỉ có thể tự trách mình không lo lắng chu toàn, bất quá nếu hắn đem nàng ta cấp cho nàng, ít nhất có thể làm cho nàng ta không phải chịu khổ, nghĩ như vậy thấy còn thoải mái một chút.
"Hảo, vậy ngươi liền cấp người cho ta đi." Hiện tại chỉ có thể như vậy, đi từng bước tính từng bước, sau đó để nàng ta rời đi.
"Vân Phi Tuyết, bổn vương rất ngạc nhiên, ngươi muốn một kẻ điên để làm chi?" Vẫn là phương diện này căn bản là có vấn đề, bất quá hắn có thể điều tra ra rất nhanh.
"Ta sẽ giúp nàng chữa khỏi bệnh điên." Vân Phi Tuyết cười thần bí, vừa lúc cho Dĩnh nhi một cái lý do không cần giả điên nữa, lập tức nhảy ra khỏi lòng hắn, nói: "Ta đi lĩnh người."
"Chờ một chút." Tiêu Nam Hiên đột nhiên gọi nàng lại.
Vân Phi Tuyết ngừng cước bộ, tâm đột nhiên thu lại, xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói:"Như thế nào? Ngươi lại đổi ý rồi sao?"
"Cầm cái này đưa cho mama xem, nếu không có mệnh lệnh của bổn vương, ngươi cho là mama sẽ thả người sao?" Tiêu Nam Hiên thuận tay vứt ra một cái lệnh bài
Vân Phi Tuyết tay liền chụp được, chỉ nhìn thấy mặt trên viết một chữ Vương, mặt trái viết một chữ Hiên,"Cảm ơn." Nói xong, nghênh ngang mà đi.
Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm thân ảnh của nàng, con ngươi đen vừa lạnh như băng mà vừa nghi hoặc, nếu nàng thật sự có mục đích gì thì sao? Vì sao xin xỏ cho nàng ta? Hay là nàng cố ý dương đông kích tây, che dấu chân tướng? Bất quá, mặc kệ thế nào, nàng đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Vân Phi Tuyết cầm lệnh bài trong tay, tuy rằng không cứu được nàng ta ra khỏi Vương phủ, nhưng có thể làm cho nàng không cần phải chịu khổ giả điên nữa, cuối cùng cũng xem như là an ủi đi.
"Vương phi, còn có chuyện gì sao?" Mama nhìn nàng đi vào, sửng sốt, nàng không phải mới vừa đi sao? Như thế nào đã trở lại?
"Mama, đây là lệnh bài của Vương gia, Vương gia cho phép ta mang nàng đi." Vân Phi Tuyết đưa lệnh bài trong tay giao cho bà ta, chỉ vào Dĩnh nhi nói.
Mama thấy lệnh bài vừa mới tiếp nhận, nghiêm nghị cung kính nói: "Nếu là mệnh lệnh của Vương gia, vậy mời Vương phi, nô tỳ mở cửa cho người."
Mạnh Đình Dĩnh ở trong phòng nghe được nàng muốn dẫn nàng ta đi, trong mắt vừa mừng vừa sợ, nhanh như vậy sao? Nhưng cũng không dám biểu lộ ra, muốn hỏi, nhưng có mama lại không dám mở miệng, kích động giật giật quần áo, che dấu tâm tình khẩn trương của nàng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận