Tiêu Thiên Huyền với Mị Lục phi ngựa không ngừng nghỉ chỉ đến tối ngày thứ hai là đã đến trước cổng thành Ung Châu.
Mị Lục tiến lại cổng thành lấy lệnh bài ra đưa tên thị vệ kiểm tra.
Kiểm tra thân phận rồi thị vệ dẫn hai người đến Quân doanh, ở đây người đứng đầu Ung Châu là Thứ Sử Đặng Sách.
Tiêu Thiên Huyền hạ người hành lễ " Thứ Sử Đặng đại nhân.
"
Đặng Sách đi lại đỡ tay Tiêu Thiên Huyền lên " Tiêu Tướng Quân đa lễ rồi.
Nghe danh đã lâu nay mới được gặp hiền tài.
"
Tiêu Thiên Huyền khiêm tốn " Thứ Sử quá lời.
Việc quân gấp rút xin thứ sử nói cặn kẽ.
"
Đặng Sách cười lớn " Tốt! Ta thích phong cách không vòng vo của tướng quân.
"
Đặng Sách rời bước đi đến trước một cái bàn lớn bên trên là bản đồ địa hình.
Bàn bản đồ chia làm hai, từ cửa đi doanh địa đi vào là Tây Lạc, phía trong chính là Ung Châu.
Đặng Sách chỉ tay lên bản đồ có hình núi giáp với quân doanh.
" Lần này quân Tây Lạc lại đánh ngầm từ hướng núi này vào doanh ta.
Bao năm không động tĩnh, bây giờ đột nhiên náo động, rốt cuộc họ đang suy tính gì? "
Tiêu Thiên Huyền cầm lấy cờ mô hình địa điểm quân chỉ huy Tây Lạc lên xoay " Ngài cần gì phải thắc mắc nhiều như vậy.
Chắc rằng trong thành vẫn còn gian tế chỉ cần tìm ra vài tên rồi cưỡng chế tra hỏi là xong rồi sao.
"
Đặng Sách cười rồi nhìn Tiêu Thiên Huyền nói " Nói thì dễ nhưng để tìm ra bọn chúng mới là vấn đề.
"
Tiêu Thiên Huyền tự tin nói " Việc này ngài không cần lo, ta đã có đối sách.
Chỉ là việc này sẽ cần đến Đặng đại nhân và phu nhân cần phối hợp.
"
Đặng Sách nghe cần đến nương tử của mình mạo hiểm thì liền đồ dự.
Một bên là an nguy dân chúng, một bên là an nguy của nương tử.
Hắn suy nghĩ một hồi định từ chối đối sách này đổi đối sách khác nhưng từ ngoài cửa vang lên giọng nói " Ta thay phu quân đồng ý đối sách của tướng quân.
"
Đặng Sách đi đến đỡ phu nhân hắn " Phu nhân nàng không ở nhà nghỉ ngơi sao lại đến đây cho cực người.
"
Phu nhân đi đến cạnh Tiêu Thiên Huyền, hai người gật đầu chào xã giao.
" Đặng phu nhân! "
Liễu Ngọc nói " Tiêu Tướng Quân khách sáo rồi.
Tiêu Tướng Quân ngươi có đối sách gì cần ta phối hợp? "
" Cũng...!không...!" Tiêu Thiên Huyền chưa kịp nói hết câu Đặng Sách đã nói với phu nhân hắn.
" Ta không đồng ý, việc đẩy nàng vào an nguy ta không làm được cũng không muốn làm.
Ta chắc chắn sẽ nghĩ đối sách khác nên nàng không cần phải tham gia vào việc nguy hiểm này.
"
Liễu Ngọc khụ! khụ! Hai tiếng Đặng Sách lập tức im lặng.
Tiêu Thiên Huyền tiếp tục nói.
" Cũng không tính quá mạo hiểm, chỉ cần Đặng đại nhân tung ra tin phu nhân vô tình trúng độc nhũ tỷ của Tây Lạc là được.
Những việc khác ta và Lý tướng quân sẽ chia ra hành động.
"
" Được! Vậy mọi người nghỉ đi ta với phu quân về sắp xếp chút.
" Liễu Ngọc nói rồi quay người tức giận nhìn Đặng Sách vừa đi vừa nói " Chỉ là chút xíu chuyện này thôi mà chàng cũng không đồng ý hả.
"
Đặng Sách tuy bị mắng nhưng vẫn đỡ lấy Liễu Ngọc đưa về.
" Nhưng mà cũng phải đưa hắn vào phủ.
Như vậy cũng là liên quan đến an nguy nàng rồi, nhỡ tên gian tế kia hắn mà đụng đến một sợi tóc của nàng thì chắc chắn ta sẽ băm hắn thành từng mảnh.
"
Liễu Ngọc an ủi " Rồi rồi! Sẽ không gặp nguy hiểm đâu, chàng toàn nói quá lên thôi.
"
Đặng Sách ngoan ngoãn gật đầu
" Tuy nói vậy nhưng ta xót.
"
Lý Dung ngồi lắc đầu " Chậc chậc! Từ khi lấy vợ cái khác hẳn.
Nghe lời nương tử răm rắp, con người cũng thay đổi luôn rồi.
"
Tiêu Thiên Huyền châm biếm Lý Dung rồi rời đi " Con người ngài muốn mà không được nên nhìn người ta phu thê ân ái thì ganh tỵ chứ gì.
"
Lý Dung chỉ tay về hắn " Ngươi! Ngươi! Hừ! Ai bảo ta không có.
Ta không thèm chấp ngươi.
Tức chết ta mà.
"
Bên Sóc Châu Mạc Âm và Tuế Tuế đi nghe ngóng tin tức về nơi ở của cha mẹ nuôi Tuế Tuế.
Nghe ngóng cả những nửa buổi mà vẫn chưa tìm được.
Hai người uể oải tạt vào quán mì gọi hai bát.
Mì vừa lên nóng hổi Tuế Tuế vui vẻ hớn hở thèm đến mức sắp chảy nước miếng luôn rồi " Có thực mới vực được đạo, chúng ta ăn xong rồi tiếp tục tìm họ.
"
Mạc Âm lắc đầu thở dài rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Đang ăn ngon lành thì có một đại nương đẩy xe đậu hũ lại gần hai người.
Đại nương lấy ra một phong thư đưa cho Tuế Tuế.
" Tuế Tuế hả! Đây là thư mà cha mẹ ngươi nhờ ta khi ngươi đến đây thì đưa nó cho ngươi.
"
Tuế Tuế cầm lấy niềm nở cảm ơn đại nương và hỏi thăm vài câu
" Cảm ơn Hũ đại nương! Vất vả cho đại nương rồi.
"
Hũ đại nương vui vẻ vẫy tay tạm biệt hai người rồi đi " Không có gì! Ta còn phải bán đậu nên hai người ăn tiếp đi.
"
Hai người vui vẻ gật đầu với đại nương cũng vẫy tay chào tạm biệt.
Tuế Tuế mở phong thư ra đọc.
Thư viết : Tuế Tuế! Chắc khi con đọc được phong thư này thì ta và mẹ của con đã đến Ung Châu.
Mẹ con bảo muốn đi Ung Châu dạo chơi một phen nên chúng ta đã đi rồi.
Tuế Tuế đọc xong đưa cho Mạc Âm liền ăn nốt bát mì.
" Họ đến Ung Châu rồi.
Chậc! Giờ Ung Châu đang rất nghiêm ngặt, thậm chí là đóng cửa thành.
Đến một con ruồi còn khó ra ngoài chứ đừng nói chúng ta vào được bên trong.
"
Mạc Âm ăn xong bát mì, đặt đũa xuống lấy trong người ra thỏi bạc để như bàn " Không có thời gian quản nhiều như vậy đâu.
Chúng ta cứ đến đó trước rồi nghĩ cách vào thành sau.
Muội ăn xong chúng ta quay về thu dọn rồi đi luôn.
"
Ăn xong hai người quay về quán trọ thu dọn đồ đạc và trả phòng.
Tuế Tuế tiện đường đi qua chợ nên mua ít đồ ăn đi đường.
Tối: Mạc Âm và Tuế Tuế ngồi dưới gốc cây nướng gà.
Khói nghi ngút hương thơm gà nướng.
Mạc Âm nhăn mặt nhìn Tuế Tuế.
" Tuế Tuế muội mau lau nước miếng đi sắp chảy xuống đất rồi kìa.
"
Tuế Tuế lau nước miếng rồi xích lại ngồi gần Mạc Âm ôm lấy tay nịnh nọt " Muội ngưỡng mộ tay nghề nướng gà của tỷ mà.
Ai biểu tỷ nướng thơm quá làm muội không cầm lại được chứ.
Hihi "
Mạc Âm thấy gà cũng khá được rồi nên nhấc xuống xé một bên đùi gà đưa cho Tuế Tuế.
Tuế Tuế há to miệng cắn miếng thịt lòng cảm thán mắt sáng rực cầm lấy cái đùi Mạc Âm đưa ăn ngon miệng vẫn không quên khen tay nghề " Tay nghề của tỷ càng ngày càng đỉnh.
Sau này muội sẽ chỉ ăn gà nướng do tỷ làm.
"
" Được được! Sau này muội muốn ăn thì ta nướng cho muội.
Ăn từ từ thôi không nghẹn bây giờ.
" Mạc Âm cười dịu dàng chiều ý vị muội muội háu ăn này.