Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm


Lúc y trở về chỗ của Tống Tịnh cũng nghe được tin tức lương thực đã được chuyển thành công đến chiến trường, y cũng nhẹ nhõm phần nào, nghỉ lại mùa đông đã bắt đầu không biết Lam Phong có đủ áo ấm hay không, còn có dạo gần đây giang hồ cũng yên ắng thật khiến y dần cảm thấy chức vị minh chủ nhàm chán rồi
"Làm minh chủ xem ra cũng nhàm chán thật, đợi đại hội võ lâm lần tới tìm ra kẻ thích hợp ta liền ẩn cư, quay về ma giáo thì hơn"
Y Liên nói với Tống Tịnh, hắn nghe vậy thì vô cùng đồng tình.

Thật ra hắn ra lệnh cho người trong ma giáo không cùng chính giáo gây rắc rối để Y Liên có thể cùng hắn đến kinh thành mà không bị làm phiền nếu không e là y đã phải quay về chính giáo mà nghe đám người kia yên thuyên không ngớt lời rồi
"Được đấy, dù sao ở chính giáo cũng chẳng ra gì, người về ma giáo cùng ta tung hoành không phải tốt hơn sao".
"Ta không muốn tung hoành gì đó chỉ muốn yên bình một chút mà thôi, thù nhà đã báo, bây giờ đối với ta ngoài việc có thể luyện võ công ngày càng giỏi hơn thì cũng không muốn đánh đánh, chém chém giết giết gì đó, dù sao chính giáo hiện tại làm gì có ai đánh lại ta"

Y Liên bình thản nói, nếu lời này để đám người chính giáo nghe được sẽ cúi mặt không dám ngẩng đầu vì lời y nói đều không có chỗ nào sai lệch cả, bọn họ hiện tại cho dù là lão đầu cái môn phái cũng không thể đánh cùng Y Liên quá lâu được.

Võ công của y là từ bí tịch võ công mà luyện tập cộng thêm võ công của ma giáo cho nên so với đám người chính giáo đã hoàn toàn cách xa, nếu có thể giao thủ với y chỉ có những vị cao nhân võ công cái thế đã ẩn cư nhiều năm xem ra mới khiến y có hứng thú tỉ võ còn lại y đều không để trong mắt
Không phải chỉ một mình Y Liên có suy nghĩ này mà Tống Tịnh cũng vậy.

Không một kẻ nào trong chính giáo có thể chịu nỗi ba roi từ roi sắt trong tay hắn cả vì vậy mà Tống Tịnh càng thêm xem thường chính giáo, bọn họ trừ khi có thiên tài võ công xuất hiện hoặc cái vị cao nhân đã ẩn cư thì mới có thể đánh bại được roi sắt của hắn, còn không hắn đều không để vào mắt.

Chức vị minh chủ gì đó khiến người người mong muốn trong mắt của Y Liên và Tống Tịnh còn không bằng một vị hộ pháp của ma giáo.

Ma giáo ai nấy đều giỏi võ công, mỗi một đời giáo chủ đều có võ công thâm hậu, am hiểu y thuật, độc dược, đan dược, dịch dung, trong thiên hạ này luôn mắng ma giáo tàn ác không xem tính mạng người ra gì nhưng cũng ít người biết rằng ma giáo lại thường xuyên phát lương thực cho bá tánh ở những nơi xảy ra thiên tai dịch bệnh, cũng phát bạc cho bá tánh trong thiên hạ để bá tánh có cuộc sống ấm no hơn
"Khi nào chúng ta quay trở lại ma giáo, ta muốn trở về bế quan, dù sau cũng ở kinh thành này được một thời gian, cũng chẳng có gì thú vị cả, càng không dễ chịu khi lúc nào ra ngoài cũng phải che mặt cả"
Y Liên không có hứng thú với kinh thành, mỗi lần y hay Kỳ Tâm muốn ra ngoài đều phải che mặt để tránh thu hút sự chú ý của người khác khiến y cảm thấy khó chịu, muốn nhanh chóng quay về ma giáo bế quan thì hơn
"Việc ở kinh thành của ta cũng đã xử ý ổn thỏả, qua vài ngày nữa chúng ta quay về ma giáo"
Tống Tịnh tính toán thời gian một chút rồi đáp lời của Y Liên.


Hắn cũng không thích kinh thành cho lắm, dưới mắt thiên tử chẳng có gì thú vị hắn cũng không muốn ở lại kinh thành lâu làm gì cả
Ở biên cương, binh sĩ bất ngờ khi nhìn thấy các xe lương thực được mang đến, lập tức đi thông báo cho tướng quân cùng hoàng tử đến xem tình hình
Lam Phong và Tá An tướng quân đang tính toán chuyện quân lương cũng như xem xét tình hình phòng ngự sợ rằng quân Bắc quốc sẽ nhân cơ hội tấn công vào mùa đÔng
Thấy binh sĩ hốt hoảng chạy vào, Tá An liền hỏi
"Có chuyện gì vậy, hớt hãi như vậy quân địch tấn công hay gì mà người hớt hãi vậy"
Tá An biết quân Bắc quốc không thể tấn công lúc này vì nếu tấn công lập tức sẽ có báo hiệu thông báo nhưng yên lặng như vậy thì xem ra không phải với lại nhìn tướng sĩ có vẻ vui mừng, Tá An đoán được có lẽ có chuyện tốt đến với bọn họ
"Bẩm tướng quân, cửu hoàng tử, bên ngoài có rất nhiều xe lương đầu bên ngoài, bọn họ nói là lương thực cho chúng ta, mời tướng quân và điện hạ mau ra xem thử, chúng quân sĩ không biết chuyện gì cũng không dám cho họ vào"
Lam Phong nghe vậy lập tức nhanh chân đi ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì, hiện tại họ đang ở trong thành trì tạm thời đóng quân, lấy phủ đệ mà trước đây quân
Bắc quốc chiếm đóng làm chỗ nghỉ ngơi cho hắn và Tá An tướng quân cùng các vị phó tướng ở trong một thời gian

Bước ra bên ngoài, Lam Phong quả thật nhìn thấy rất nhiều xe lương được mang đến, hắn nhìn người mang lương thực dẫn đầu, để ý tay áo hắn có một kí hiệu quen mắt mà Lam Phong vừa nhìn liền có thể nhận ra, đó là kí hiệu của ma giáo, những người trng ma giáo ra ngoài làm việc trên tay áo đều sẽ có một kí hiệu, người bình thường chỉ coi đó là hoa văn không chú ý nhưng người ma giáo vừa nhìn sẽ nhận ra liền biết đây là người của mình, sẽ giúp đỡ và hỗ trợ.

Lam Phong vừa nhìn liền có thể nhận ra
Người kia đưa cho hắn một lá thư rồi nói
"Lương thực và áo ấm đã được giao đến nơi, chúng tôi cũng xong việc, xin được cáo lui trước, mong lần sau sẽ có cơ hội tiếp tục hợp tác với tiệm gạo của chúng tôi"
Người kia giao lại thư cho Lam Phong sau đó mang theo các anh em rời đi không nán lại lâu, nhìn thân thủ của bọn họ nhanh chóng rời đi, Tá An tướng quân trong lòng nhiều thắc mắc, ông liền đích thân đi kiểm tra từng bao lương thực, mỗi bao lương thực đều là loại lương thực tốt nhất, ngoài lương thực ra còn có lương khô và một số thịt phơi khô, khoai lang vâng vâng...!được mang đến
Lam Phong cầm lấy phong thư mở ra đọc, bên trong là chữ viết của ca ca hắn, Lam Nhiên, trong đó Lam Nhiên đem mọi chuyện nói cho Lam Phong biết cũng nói số gạo này là bạc do ca ca hắn bỏ ra để các quân sĩ và đệ đệ có thể vượt qua mùa đông, mau chống thắng trận quay trở về, bên dưới thư của Lam Nhiên còn có một lá thư khác, nét chữ chỉ cần nhìn Lam Phong đã biết đó là Y Liên, hắn không biết vì sao thư của Y Liên lại được bỏ vào phong thư của ca ca nhưng những lời trong thư khiến hắn cảm động vô cùng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận