Vương Phi Của Ta Nàng Có Phải Nữ Nhân Không


Đã một tháng trôi qua kể từ ngày “ thế chiến thứ ba bùng nổ” và vẫn đang có chiều hướng tiếp tục gia tăng. Ban đầu, Thiên Phong chỉ cho rằng làm thế này vừa giúp Liễu Nguyệt nhận ra tình cảm của mình , vừa khiến Chi Liên tâm phục khẩu phục… ai dè, giờ đây chính hắn còn chẳng muốn về phủ nữa. Cứ nghĩ đến là nhức cả đầu.
Liễu Nguyệt thì không nói làm gì rồi, tuy có hay gây chuyện nhưng rất biết kiềm chế, mỗi khi Chi Liên tới gây sự, nàng bèn coi như không thấy , không quan tâm. Khổ cái…. càng làm vậy Chi Liên càng tức, giống như đứa trẻ con không được người lớn để ý, suốt ngày ở phòng Liễu Nguyệt “lảm nhảm” không ngừng. Một … hai ngày sau, đến khi Liễu Nguyệt không thể chịu đựng nổi cái đuôi bám dai nhách này nữa, bèn hét lên:
_Này, cô có thôi đi không hả? Viên tiểu thư, xin cô đó. Cô đi tranh thủ tình cảm với Thiên Phong đi. Để yên cho ta ngủ. Ba ngày nay, sáng sớm cho đến tối mịt cô ở phòng ta nói lung ta lung tung, cô không chán nhưng ta chán rồi.
_ Ta làm cô chán sao? – Viên Chi Liên cười khẽ, nói.
_Phải – gật đầu lia lịa.
_ Ha hả, đúng mục đích của ta rồi. – Viên Chi Liên cười sung sướng, sau đó lại ngồi xuống bàn trà, thản nhiên nhâm nhi tách trà nóng . Mặc kệ cho Liễu Nguyệt đứng bên cạnh đang hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà cô ta.
Không còn biết làm gì nữa, Liễu Nguyệt tức tối chạy ra khỏi phòng. Rất nhanh, nàng đã đứng trước cửa phòng Lăng Thiên Phong…..
Các bạn ạ, nếu như trong tiểu thuyết, vào tình huống này, các câu chuyện sẽ có diễn biến như sau:
Nữ chính đứng tần ngần trước cánh cửa gỗ, khẽ cắn móng tay, không biết phải làm sao. Khi cánh cửa này mở ra, người đàn ông mà nàng yêu thương sẽ xuất hiện, người khiến nàng hạnh phúc, ân cần chăm sóc nàng sẽ ôm chặt nàng vào lòng.
Đột nhiên, như có thần giao cách cảm, nữ chính vươn tay định mở cửa thì cánh cửa như thần kì bật mở. Người con trai tuấn mĩ lạ thường, đôi mày kiếm thẳng, dày. Sống mũi cao, đôi mắt sáng như sao,kiên định lúc này dịu dàng nhìn nàng. Xoa đầu nàng, hắn khẽ cười, nói:

_ Nàng tới rồi!
Tất nhiên, trong thực tế lại khác xa. Mà thậm chí là xa một trời một vực. Liễu Nguyệt không thèm gõ cửa , cứ thế theo đà chạy vào phòng…..
“ Rầm” – Liễu Nguyệt đâm vào cánh cửa gỗ . Lúc này nàng mới nhận, cửa ở đây đẩy ra chứ không đẩy vào, vì nàng chạy từ ngoài vào mà không kéo cửa nên mới “u đầu”.
_ Cửa gỗ với chả cửa giấy, không có bản lề mà cứng thế không biết.
Thiên Phong ở bên kia cánh cửa nghe tiếng động cũng hiểu ra vấn đề, bèn đặt sách xuống, bước ra mở cửa phòng. “ Đồ ngốc này, đến khi nào nàng mới chín chắn được.”
Cánh cửa vừa mở ra, bóng hình cao lớn xuất hiện, hắn lặng lẽ nhìn Liễu Nguyệt đang ngồi ăn vạ trên nền đất lạnh…. Cứ như vậy… 1 giây…. 3 giây…. 5 giây….Thiên Phong định giang tay đỡ nàng dậy. Còn chưa kịp hành động thì Liễu Nguyệt như tên bắn, nhảy lên ôm chặt Thiên Phong. Cả người như con bạch tuộc bám hắn không rời, ngay cả chân cũng không chạm đất. Thiên Phong bất ngờ, bị chuếnh choáng một lúc, cũng may là kịp giữ thăng bằng.
Thiên Phong dù có là vị tướng lạnh lùng bất bại trên sa trường, là vị vương gia tài trí, cánh tay đắc lực của hoàng đế đi chăng nữa thì trước hành động đột ngột… có chút “ sàm sỡ” của người mình yêu cũng cảm thấy… hơi ngượng ngùng ( nhất là giữa thanh thiên bạch nhật).
_ Nàng…. làm cái gì vậy hả?
_ Phong, chàng phải cứu ta. – Liễu Nguyệt rưng rưng sắp khóc… mà không, phải nói là nước mắt nước mũi trào hết cả rồi.
Thiên Phong cố hết cỡ gỡ “ bạch tuộc” ra mà cũng như không. Cuối cùng, đành phải khệ nệ ôm “ bạch tuộc” vào phòng, đóng cửa lại.
_ Có chuyện gì? – Đặt Liễu Nguyệt ngồi lên đùi mình, hắn ung dung rót một tách trà uống.
_ TT_TT, cho ta ở cùng phòng với chàng đi.
_@_@
*****
@_@~ * Khụ khụ* – Với độ “bom tấn” của câu nói đó, vương gia cao cao tại thượng của Đông Phong hoàng triều đã chính thức nghẹn nước trà mà chết vào hồi giờ X ngày Y tháng Z …..
Hung thủ tạm thời được xác định là do vị hôn thê chưa chính thức của nạn nhân… các thông tin khác sẽ được làm rõ ở các bản tin sau.
Thiên Phong: Bậy bạ, ta chết hồi nào hả??????
Quay trở lại với câu chuyện
******
Sau một hồi im lặng, Thiên Phong bật cười, sờ sờ trán Liễu Nguyệt, ân cần hỏi mà mắt vẫn tràn ngập ý cười:
_ Ta sai người mời đại phu nhé.
_ Không đâu, cho ta ở cùng chàng đi, ta chịu hết nổi cái cô em họ chàng rồi. Bảo cô ta có gây sự thì gây sự đi. Ngày nào cũng đến phòng ta lảm nhảm. Ta muốn ngủ, ngủ ngủ ngủ!!!! Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Ngay lập tức, như cơn sóng ồ ạt, Liễu Nguyệt khóc nức nở.
_ Được rồi, được rồi. Ngoan ! Đừng khóc mà. Ta sẽ bảo con bé.
Giọt nước mắt thoáng chốc biến mất, giọng nói nàng bỗng trở nên gầm gừ đến đáng sợ:
_ Tốt nhất là đừng có lần sau, ta chịu hết nổi rồi. Ngày mai còn tiếp tục…… ta – Liễu Nguyệt sẽ “tùng xẻo” cô ta.
_ Nguyệt nhi, Chi Liên là biểu muội của ta, nàng muốn bị trị tội vì hành thích hoàng tộc sao?
_Không quan tâm! – Liễu Nguyệt bướng bỉnh bĩu môi.
Thiên Phong bật cười, đúng là hết thuốc chữa. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, khẽ nói vào tai nàng “ Vậy còn ta? Nàng có quan tâm không?”. Khi Liễu Nguyệt còn đỏ mặt trước câu nói ấy, hắn nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn… nhẹ nhàng… êm ái.
Liễu Nguyệt à, tương lai sau này, chúng ta mãi ở bên nhau được không?
Sau ngày ta tới phòng Thiên Phong cầu xin hắn giúp, quả nhiên hôm sau Viên Chi Liên cũng không tới làm phiền ta nữa. Đang tự hào khen lời vương gia đúng là có trọng lượng…. Nhưng người ta vẫn hay nói, trước cơn mưa bao giờ cũng là nắng đẹp. Quả không sai, đúng đến “ sáng an lành thứ ba” , ta còn đang ngồi trong phòng “tự kỉ” về một tương lai tươi sáng của quán thịt viên do ta làm chủ ( Nhím: Ôi, vương phi tương lai) thì Hạo Vân gõ cửa phòng ta. Quên chưa nói, phủ của Thiên Phong đa phần đều là nam nhân, ngoài các nô tài ra, hắn có 4 thủ hạ đắc lực nhất là Hạo Vân, Bạch Vượng, Ngao Thiện và Tải Thiên. Họ vốn là các mật thám được đào tạo từ nhỏ thuộc quyền quản lí của hoàng thượng, sau này vua Lăng Mệnh Thiên “tặng” 4 mật thám đắc lực cho Thiên Phong – đó là họ. Họ đi theo Thiên Phong ra chiến trường, giúp hắn do thám quân địch, sát cánh bên hắn trong những hoàn cảnh sinh tử , cả 5 người không hề coi nhau là quan hệ chủ tử, họ là những người anh em sát cánh bên nhau, và Thiên Phong là người mà họ kính trọng vô cùng. Và hẳn là kính trọng lắm thì Hạo Vân và Ngao Thiện mới chịu đựng đến vâỵ.
Chuyện là thế này, ngay ngày đầu tiên khi ta và Chi Liên vào phủ, Thiên Phong đã lệnh cho Hạo Vân tới phục vụ ta còn Ngao Thiện thì tới giúp Chi Liên. Thực ra thì hắn để các nô tài trong phủ làm cũng được, nhưng lí do sâu xa có lẽ là để Hạo Vân theo dõi ta , không cho trốn ra ngoài “phá làng phá xóm”. Ừ thì Hạo Vân làm khá tốt đấy, quả nhiên từ khi vào phủ, ta chưa trốn đi được lần nào, Hừ. Còn về phần Viên Chi Liên , cô ta thấy Thiên Phong cho thủ hạ ở bên giúp ta nên cho là không công bằng, nhất quyết đòi “được “ như ta, bất đắc dĩ Thiên Phong đành để Ngao Thiện khổ theo Hạo Vân. =-=’’’ Đúng là ngốc mà, tại sao có kẻ muốn trốn không xong mà có người cứ thích mua dây buộc mình nhỉ?
Ờ thì tất nhiên là có tận ba ngừoi không vui là Hạo Vân, Ngao Thiện và ta…. Ngao Thiện thế nào ta không quan tâm, quan trọng là Hạo Vân cứ nhìn thấy ta là mất sa sầm xuống, trừng trừng như kiểu muốn giết ta vậy ( Nhím: nhiều người muốn giết cô chứ chả riêng gì bạn Hạo Vân)… Lí do thì… sẽ có sau đây.
Hạo Vân tới gõ cửa phòng, nói :
_ Liễu tiểu thư, ta vào được chứ.
_ Vâng ạ – có ngông nghênh đến mấy nhưng ta sợ nhất vẫn là tên Hạo Vân này, ta còn chưa từng “Vâng ạ” với Thiên Phong bao giờ)
Ngay sau đó, Hạo Vân mở cửa, bước vào… vẫn cái mặt như sấm chớp bừng bừng….
_ Viên tiểu thư cần gặp cô. – một câu gỏn lọn.
_ Hạo Vân đại ca…. sao huynh toàn xưng ta – cô với ta thế.
_ Thế cô xưng thế nào? Hừ…. – tức giận
_ Hạo Vân đại ca…
_ Sao? – Khó chịu, nhưng phải nhịn.
_ Sao huynh có vẻ khó chịu thế? – rụt rè hỏi
Hạo Vân lúc này đã chính thức bùng nổ, đập bàn cái rầm mà quát :
_ Cô nghĩ đi, ta đường đường là một trong bốn mật thám đắc lực của vương gia, cả năm xông pha trận mạc, oai hùng như vậy. Giờ thì phải trói chân ở đây ngày ngày canh cô – không cho cô trốn ra ngoài. Cô nghĩ có thoải mái không? Trông coi cô còn mệt hơn đi bắt giặc. Ta rất mệt mỏi!!!! TT_TT – Hạo Vân ngồi phịch xuống, tưởng như sắp khóc đến nơi… xem ra có vẻ mệt thật.
Ta lại gần , vỗ vỗ vai hắn…an ủi :
_ Huynh không trông ta cũng không sao mà.
_ Hừ, không trông cô để cô trốn ra ngoài thì vương gia cạo trọc đầu ta à.
=-=’’’’ nói thế thì ta cũng bó tay rồi! Hạo Vân còn thế này, không biết Ngao Thiện thế nào nữa.
_ À phải rồi, huynh vừa bảo có chuyện gì ấy nhỉ? – Ta cố đổi chủ đề để Hạo Vân nguôi ngoai, làm ơn ,… phòng ta có phải cái nhà tang lễ đâu.
_ Viên tiểu thư cần gặp cô nói chuyện.
_=-=’’’’’’- giờ đến lượt ta khóc đây.
Chưa một lần nào ta gặp Viên Chi Liên mà không có chuyện xảy ra cả.
Sau đó Hạo Vân rời đi, Viên Chi Liên cũng vào… cười dịu dàng đến kì lạ. Cô ta khẽ nói:
_Liễu tiểu thư, lâu rồi không gặp.
_ Ê, ăn nói cẩn thận nhé. Tính ra thì chức cha ta và cha cô bằng nhau đấy, mà ta còn hơn cô 2 tuổi đó. Lúc ta cai sữa mẹ cô còn chưa đẻ. ( Nhím: E hèm, cô Liễu à,thực ra thì lúc người ta mất, ông nội cô cũng chưa đẻ đâu: Liễu Nguyệt = người hiện đại, Viên Chi Liên = người cổ đại)
_ Được được rồi, Liễu tỉ tỉ, muội có việc muốn nhờ tỉ.
_ Nhờ gì? – Ta cá chắc chắn chuyện không tốt đẹp.
_ Cho muội mượn sân viện phần phòng tỉ. ^^
_ Làm gì.?
_ Mở nhạc hội. Phong ca đồng ý rồi…..
=-=’’’’’ . Thiên Phong, ta giết chàng.
Cái gì mà sáng ra làm phiền người ta, rồi còn đòi mở nhạc hội, xã hội này tân tiến đến vậy rồi sao???? Ta thích gây ồn ào nhưng lại thích yên tĩnh, thích đi gây chuyện nhưng ghét phải chịu trách nhiệm ( Nhím: Mâu thuẫn quá thể!!!!)
Mở nhạc hội? Cái chuyện quái gì đây? Có thể chỉ là gọi mấy người đàn hát đến giải khuây thôi phải không? Chắc chỉ vậy thôi, dù sao ta cũng chưa từng xem qua cái nhạc hội là cái gì, chẳng biết quy mô của nó ra sao nhưng…. Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì chuyện đó, trước hết phải tìm chỗ lánh nạn đã, không cần biết quy mô thế nào nhưng chắc chắn là không tốt đẹp gì. Kệ, cứ đi tìm Thiên Phong trước đã, xem có đúng như Chi Liên nói không?
Nói là làm, ta liền chạy tới biệt viện của Thiên Phong. Ta với Thiên Phong là ý chung nhân,hơn nữa tính tình ta như vậy , Thiên Phong cũng chẳng câu nệ phép tắc lắm. Cứ thế ta xông vào phòng hắn, hét to:
_ Phongggggggggggggggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lúc này mới ngớ người ra, trong phòng không chỉ có Thiên Phong mà còn có hai người anh em tốt “chết bằm” : Ngọc Khâm và Tiếu Ngạo. Có lẽ do bất ngờ, cả ba người đều trợn tròn mắt nhìn ta, Thiên Phong có vẻ quen rồi mà, khẽ cười sau đó vẫy tay ý bảo ta vào ( mà thực ra là ta đã vào rồi), Ngọc Khâm cũng có vẻ là ổn hơn , chỉ khẽ nhíu mày, không bình phẩm gì nhiều. Tính hắn là vậy, gặp chuyện gì cũng chỉ nhíu mày, chẳng nói năng, biểu hiện gì hết, ngay từ ngày bé,mỗi khi hắn nhíu này, mẫu thân loại xoa nhẹ vào hàng lông mày, mắng yêu: “ Con đó, thằng nhóc này, cứ thế này lớn vào tuổi nữa lông mày sẽ rụng sạch cho coi, đến lúc đó xem có cô gái nào thích không?”. Chỉ riêng tên ngốc TIếu Ngạo, sức chịu đựng quả nhiên kém, cứ đơ cả người ra, chẳng khác gì bức tượng thịt… tốn chỗ, chật đất ( Tiếu Ngạo: đồ vô nhân tính, ăn nói thật không còn tình người)
Mặc kệ hai “bức tượng thịt” thừa thãi, ta nhảy bổ vào lòng Thiên Phong – cũng có thể coi là thói quen, ban đầu Thiên Phong có hơi không quen nhưng lâu dần cũng bó tay ( Nhím : tại sao lại cảm giác như hổ cái vồ mồi nhỉ?), ít nhất khi ta nhảy bổ vào lòng chàng, chắc chắn Thiên Phong biết ta có chuyện cần giúp.
_ Oaaaaaaaaaa, cứu ta!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Nhảy vào lòng Thiên Phong, giống hệt con bạch tuộc, ta gào lên nhưng vì hét vào lồng ngực chàng nên chắc tiếng cũng không to lắm.
“Phụt” – Tiếu Ngạo đáng thương không nhịn được liền phun toàn bộ trà trong miệng ra, thật ngại quá nhưng làm sao trách hắn được, nhị ca của hắn trước đây oai phong lẫm liệt, nếu cô gái nào quá gần gũi, hắn liền đánh bay ra xa ( về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) thế mà giờ ba người đang bàn chuyện “quốc gia đại sự” thế mà cô gái quái đản này tự dưng xông vào, lịa còn nhào vào lòng huynh ấy gào thét, vậy mà nhị ca của hắn còn nhũn như con chi chi. Aaaaaaaaaaaaaa, cảnh này cả đời chắc gì được thấy lần thứ hai. Đáng tiếc là Edwin Land sinh sau đẻ muộn, sáng chế ra máy ảnh chậm quá không thì đã có cơ hội chụp cảnh này gửi cho hậu bối đời sau : Album những khoảnh khắc đến thượng đế cũng phải cười! ( Tất nhiên là cái này không phải lời thoại của bạn Ngạo)
****
Một vài phút vui vẻ!!!!!
( Nhím: * nghi ngờ*, chuyện quốc gia đại sự? Vô lí, truyện của tôi làm sao lại có những khoảnh khắc nghiêm túc như thế?
TIếu Ngạo: *khụ khụ*, như nhị ca đã nói mà, diệt trừ kẻ đi gây chuyện cũng là giúp ích cho đất nước. Bọn ta chỉ đang nghĩ cách bắt gian Trầm sư phụ thôi mà. ( Cậu bé đáng yêu đỏ mặt)
Nhím: @
~@. Mấy người các ngươi là cầm thú hả? Một vương gia, một tướng quân và một…. ( liếc nhìn Tiếu Ngạo) tên vô công dồi nghề ngồi nghĩ cách trêu chọc một ông già. Vô nhân tính………………….
Và kết cục sau đó thì khá là thương tâm, chứa đầy bạo lực. Để bảo vệ rating của truyện, xin được kết thúc tại đây)
****
Tiếu Ngạo thật sự không chịu đựng được nữa, cho dù có không coi hai người ngồi đây ra gì thì cũng đừng làm cho người ta buồn nôn ăn không nổi , nuốt không trôi vậy chứ. Có cần thiết phải ôm ôm ấp ấp rồi làm nũng vậy không. Hắn hét lên:
_ Này Liễu tiểu thư, cô tự trọng một chút đi.
_ Tự trọng? Tự trọng thì ăn được à! – Liễu Nguyệt hét lại, ngay từ hồi còn ở Soài Thành, vốn dĩ nàng và tên “ hâm” này đã hay gây chiến rồi.
_ Cô.. cô… nhị ca, hai người đừng có vấy bẩn đóa hoa non nớt của tổ quốc.
Liễu Nguyệt nhìn quanh phòng một hồi, vẫn bị Thiên Phong ôm trong lòng, ngơ ngác hỏi:
_ Làm gì có đóa hoa nào ở đây.
_ Đóa hoa đó là ta – Tiếu Ngạo đến phát điên vì cô nàng này mất. Nếu là con gái chắc cũng nên biết ý mà đỏ mặt xấu hổ chứ, đã ám chỉ đến mức huỵch toẹt vậy rồi còn gì. Nhưng Liễu Nguyệt quả không phụ công chăm sóc của Trầm lão bá, lập tức bật cười hố hố ( Xin chắc chắn rằng đó là nụ cười phát ra tiếng hố hố) , liếc nhìn “đóa hoa” nào đó một cách chế giễu nói :
_ Hôm trước ngươi vừa vào kỹ viện chơi suốt 3 ngày trong đó. Đừng có nói với ta ngươi vào đó đắp chăn tâm sự với mấy cô nương.
Tiếu Ngạo tím mặt, cô gái đáng chết này, nói cái gì không nói lại xổ toẹt ra chuyện đó, tuần sau hắn nhậm chức quan bộ lễ thượng thư. Cha và các huynh đều cấm hắn đi chơi kỹ viện, phải trốn mãi mới tới chơi được, ai ngờ bị con nhóc này nhìn thấy. Mà kể cũng lạ, chẳng phải Liễu Nguyệt bị Hạo Vân giám sát sao, sao lại biết chuyện đó, chết hắn rồi. Hai ca ca sẽ giết hắn ngay lập tức. Quả nhiên, Ngọc Khâm liền đặt chén trà xuống, tay sờ vào đoản kiếm treo bên hông , quay ra hỏi:
_ Đúng không, Tiếu Ngạo.?
Tiếu Ngạo thấy bộ dạng đó của Ngọc Khâm thì sắp sợ đến mất mật rồi, Ngọc Khâm là người đáng sợ nhất trong các huynh, lần này hắn chết chắc . =-=
_ À, à thì đệ….
_ Nhị ca, bọn đệ đi trước nhé, ca cùng Liễu tiểu thư cứ nói chuyện đi.
Sau đó Ngọc Khâm “xách cổ” Tiếu Ngạo đi ra ngoài, rất nhanh liền rời khỏi phủ. Haixxx. Nghĩ bằng đầu gối cũng đoán chắc lần này Tiếu Ngạo thảm rồi. Mà thôi kệ , chuyện của người ta quan tâm làm gì.
Sau khi hai người rời đi, Thiên Phong cười gian manh, thổi nhẹ vào tai Liễu Nguyệt làm nàng đang ngẩn ngơ cũng cứng đơ cả người.
_ Chàng làm cái gì đấy?
_ Câu đó ta hỏi nàng mới đúng, khi không xông vào người ta, nàng định thách thức ta hả?
_ Không đùa đâu, ta có chuyện hỏi tội chàng đây. – Liễu Nguyệt lườm lườm Thiên Phong.
Thiên Phong bật cười, dịu dàng hỏi:
_ Có chuyện gì?
_ Nhạc hội?
_ Hử?
_ Viên Chi Liên nói chàng đồng ý cho cô ấy mở nhạc hội ở biệt viện?
_ Ừ – Thiên Phong bật cười khach khách, trêu Liễu Nguyệt lúc nào cũng là sở thích của hắn – quả là một thú vui tao nhã
_ Chàng đùa hả? Đã bảo đừng để cô ấy làm phiền ta, thế mà….
_ Vui chơi văn hóa là tốt mà !!! – Thiên Phong: ^_^
_ Nhưng mà… ta không muốn. Đau đầu lắm.
_ Vậy sang ở với ta. – Nói một cách thản nhiên. Lần trước Liễu Nguyệt có nói, vì bất ngờ quá nên không đồng ý, mấy đêm nay hắn nằm thao thức nghĩ cũng hay. ^^
_ Còn lâu, đừng mơ.
_ Vì sao? – Chính nàng từng đề nghị mà.
_ Trai chưa vợ, gái chưa chồng làm sao có thể ở chung một phòng. Hơn nữa nam nữ thọ thọ bất tương thân. – Liễu Nguyệt bĩu môi, nói còn chưa hết câu đã quay phắt sang một bên, lại còn “hứ” một tiếng, nhìn thật dễ ghét.
Thiên Phong cười gian manh, liếc nhìn thế ngồi của hai người. Ánh mắt chòng chọc của hắn khiến Liễu Nguyệt ngứa ngáy hết cả người, trừng mắt nhìn, nói:
_ Chàng nhìn cái gì?
_ Nàng không thấy mâu thuẫn à?
_ Mâu thuẫn cái gì?
Liễu Nguyệt theo ánh nhìn của Thiên Phong, bộ não rất nhanh nhận ra tình huống hiện giờ. Thật sự lúc này nàng rất muốn vả vào mồm mình. “Trai chưa vợ, gái chưa chồng làm sao có thể ở chung một phòng”, hai người họ chẳng phải đang ở chung một phòng đây sao? “nam nữ thọ thọ bất tương thân”, hình như tư thế của hai người hiện giờ có hơi… thân mật thì phải. = -=’’’’’’.( Nhím : não cô sắp đông thành xi măng rồi đó, LIễu Nguyệt à!!!).
Ngượng quá, Liễu Nguyệt vùng ra khỏi cái ôm của Thiên Phong, nhưng vô ích, cái thứ sức mèo hoen của Liễu Nguyệt đấu thế nào được với Thiên Phong, tất nhiên là không chạy thoát nổi.
_ Cho ta ra! – KHóc không ra nước mắt
_ Còn mơ.- Thiên Phong ngang bướng nói.
_ TT_TT
_ Ta đang nghĩ đến một chuyện. Chúng ta có nên….
Thiên Phong còn chưa nói hết câu, Liễu Nguyệt đã lấy hai tay che trước ngực. Không được, không thể, xã hội này tân tiến đến mức đã “ăn trước kẻng” rồi ư? Đồ vương gia biến thái.
_ Nàng làm cái trò gì vậy? – Thiên Phong bật cười, nói. Cái cô ngốc này đang suy nghĩ cái quái gì vậy.
_ =-=’’’’’
_ Ta đang nghĩ chúng ta có nên đi chơi vào ngày mai. ĐỠ cho nàng đau đầu vì nhạc hội.
Nhím: Thực tế đã chứng minh, Liễu Nguyệt không chỉ ngu ngốc mà còn đen tối, đầu óc chỉ độc có màu đen.
_ Tuyệt vời!!!! ^^- Liễu Nguyệt phấn khích ôm chầm lấy Thiên Phong.
Rõ ràng là phủ của mình, vậy mà phải lén lút trốn đi… Như vậy chắc chỉ có ta – Lăng Thiên Phong. Nối ra cũng thật là buồn cười, đường đường là vương gia danh chấn thiê hạ mà bị cô nàng kì quái Liễu Nguyệt này “hành” cho rã rượi. Ây ( thở dài)… Chỉ vì muốn làm Liễu Nguyệt vui, ta đành hy sinh một – ngày – khó – khan – lắm – mới – không – bị – đại – ca – làm – phiền. Nói một cách nôm na dễ hiểu thì là không phải vào chầu, vì chuyện Chi Liên ở nhạc hội mà ta đành đồng ý cùng nàng ra ngoài chơi một ngày cho khuây khỏa, nhưng chính vì không muốn bị làm phiền ( nói cách khác là bị bám đuôi) , hai người đành bí mật ra đi.
……
Nhưng LIễu Nguyệt à, có cần thiết phải “bí mật” thế này không? =-=’’’’ Hai người đi rón ra rón rén đi về phía cái nơi… nàng ấy gọi là cổng sau. Ta nhớ ra biệt viện chỉ có 3 cổng, một cổng chính, 2 cổng phụ. Cổng chính thì phải đi ra viện chính, rất xa mà trên đường đi chắc chắn sẽ bị bắt gặp. Hai cổng phụ nối liền với biệt viện phía Tây và Nam. Phía tây là nơi tổ chức nhạc hội, phía Nam là nơi ở tập trung của nô tài, làm sao ra… hơn nữa cổng nào cùng có người canh gác.. Liễu Nguyệt à, ta là vương gia mà, còn nàng là vương phi tương lai đó, có thể đường hoàng mà đi chứ việc gì phải …..
_ Phong, chúng ta trèo tường nhé.
_ Không! – Ta dứt khoát không đồng ý..
_ Vì sao? – Liễu NGuyệt nhăn mặt.
_ Vương gia và vương phi trèo tường trốn đi chơi… Nàng không thấy kì cục à? – thật sự là đôi khi chính ta cũng chẳng hiểu Liễu Nguyệt nữa… rốt cuộc Liễu tể tướng và phu nhân đã nuôi dạy nàng thế nào đây. ( =-=, đồng chí à, có nuôi ngày nào đâu, mà cái người họ nuôi thì teo lâu rồi)
_ Hừ, đúng là bệnh sĩ chết trước bệnh tim. Cái gì cũng phải đặt sĩ diện hàng đầu . Hứ… – Nhưng rồi ngẫm nghĩ thế nào, nàng ấy lại thôi. HỪ, cái gì mà bệnh sĩ với bệnh tim chứ, rõ ràng là ta nghĩ cho nàng cư mà, cô nàng chết tiệt này….
Nói ra cũng thật ngại, hình như ở cùng Liễu NGuyệt lâu, ta cũng có lây chút cách ăn nói kì quái ấy. Giả dụ như thỉnh thoảng sẽ nói “ Chết tiệt”, cũng không ngạc nhiên trước cách ăn nói kì cục của nàng… Đúng là…
_ Vậy thì đi cổng sau.
_ Cổng sau nào? – Cả hai cái cổng sau nàng đều không chịu mà…
_ Từ từ sẽ biết. – Liễu Nguyệt nháy mắt rồi kéo ta đi
……………………………..
Và…. Cái cổng sau đó… chính là cái lỗ chó chui. =-=Nói lịch sự hơn tí nữa thì là cái lỗ thủng trên tường mấy lần định bảo đắp vào nhưng ta lại để lại, dù sao cũng là kỉ niệm tuổi thơ trước kia ta và hoàng huynh thường trốn từ lỗ này ra để trốn học( Nhím: hức, tiểu vương gia, tiểu hoàng đế trốn học).
Thực ra phủ này trước đây là nơi gia đình bốn người họ thường tới khi ra khỏi cung, bức tường này là do phụ hoàng tự tay xây để chứng tỏ bản lĩnh trước mắt mẫu thân, cũng chính vì thế nên nó mới kém chất lượng đến mức ngay hôm sau đó trên tường xuất hiện lỗ hổng to đùng thế này. Haizzz ( toát mồ hôi)
Nghĩ đi nghĩ lại, trèo tường và chui lỗ chó,….. Cái nào cũng vậy…. Thôi thì:
_ Thôi, trèo tường vậy.
_ Chàng nói ngay từ đầu có hơn không?
Vậy là cuối cùng ta cũng đành chịu thua cô ngốc này mà”trèo tường” ra. Quả nhiên ra đến ngoài, Liễu Nguyệt rất phấn khích, chạy khắp nơi giống như con chim xổ lồng vậy, ta đành đi theo sau. Thôi kệ, cứ để nàng ấy chơi cho đã đi, dù sao dạo này có được ra ngoài đâu.
Nhắc đến đó lại nhớ hôm no Hạo Vân có báo cáo lại, ngày có 24 tiếng thì quá nửa chỗ đó Liễu tiểu thư “ủ mưu” trốn ra ngoài, số còn lại thì để ngủ( hơ hơ). Đúng là với một người thích tự do như Liễu NGuyệt, làm vậy thật khổ cho nàng.
Thật ra, nàng ấy mở mồm ra là nói nhăng nói cuội, nói rất nhiều, nhiều đến mức Hạo Vân – người hiền nhất trong bốn thuộc hạ thân cận của ta cũng xin phép được nhét giẻ vào mồm nàng. Nhưng thật ra Liễu Nguyệt rất ngốc nghếch ngốc đến đáng yêu. Ta nhờ lần đầu tiên gặp, ta rất khó chịu khi thấy nàng. Là một vương gia, chịu rất nhiều áp lực, ta luôn lạnh lùng, những chuyện không liên quan đến mình thì chẳng hề để ý. Vậy mà vừa gặp tên tiểu tử ngồi một mình trong kĩ viện đó, rất nổi bật, dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp… giống y một tiểu cô nương. Không hiểu sao ta rất ghét, vì vậy mới gây sự với nàng.
Dần dần, ở bên nàng, ta càng thấy Liễu Nguyệt rất đáng yêu. Khi ấy nàng giả trai, dù có tình cảm với nàng ta vẫn nghĩ đó là tình huynh đệ, thậm chí ta còn phát điên khi nghĩ rằng mình là kẻ thích người đồng giới. Mọi kỉ niệm như ùa về, cái lần tình cờ có được nụ hôn đầu, cảm giác diệu kì ngọt ngào nơi đầu môi, hay cái lần ta nói : “ Ta mong đệ là con gái”… Đúng là rất buồn cười…. Hay lúc nàng ấy thừa nhận thích ta, tim như muốn rời khỏi lồng ngực, cảm giác rất khó chịu, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Hay khi nghe tin người được đính ước với ta là nàng… ta gần như không kiềm được cảm xúc nữa. Thật hạnh phúc, giống như không tin nổi nữa. Mặc dù thời gian quen nhau rất ngắn… nhưng cảm giác lại đến một cách đột ngột khiến cả hai đều choáng váng. Liệu đây có đúng là “mối tình đầu” trong truyền thuyết.
Cha ta là một người lãng mạn, cha chỉ yêu duy nhất mẹ, chỉ có duy nhất một người vợ. Nghe nói họ cũng là mối tình đầu của nhau. Khi còn nhỏ, nghe cha nói về tình yêu giữa hai người, người có hứng thú duy nhất là đại ca. Huynh ấy luôn cười và tự hào nói: “ Sau này ta sẽ yêu và cưới mối tình đầu”, “ Thật là tuyệt nhỉ? Không biết cảm giác yêu là thế nào?”. Còn ta lại khác, vô cùng chán ghét, từ nhỏ hoàng huynh luôn được coi là người vui vẻ, rất giống cha mẹ( tưng tửng giống nhau), còn ta lại thờ ơ, lạnh nhạt hơn nhiều, ngay đến mẫu thân nhiều luc cũng phát bực với cái kiểu bất cần đời của ta.
Vậy mà cuối cùng, người đầu tiên “ thưởng thức” cảm giác yêu mối tình đầu lại là ta chứ không phải hoàng huynh.
Liễu Nguyệt à, cho dù thế nào, chúng ta cũng phải thật hạnh phúc nhé.
Nàng thật ngốc , nghe nữ quan nói muốn giành tình cảm của nam nhân phải biết nấu ăn, liền nấu cho ta ăn, quả thật ta chưa từng được ăn thịt băm hầm xương tút, giá xào tỏi, canh trứng vịt lộn và bánh bột sắn bao giờ. Thật sự là nó rất kinh khủng.
Nàng lại nghe một tiểu thư nào đó nói con gái phải biết đàn ca mới được coi trọng, liền mua đàn cầm về….. Chỉ hai ngày sau, Hạo Vân tới đòi xin được đi khám tai, nhìn mắt hắn dường như chỉ muốn xông lên bóp cổ ta.
Nàng nghe một nô tì thân cận nói người đẹp phải biết múa để phu quân thấy được vẻ yêu kiều của mình. Cuối cùng Hạo Vân bị đạp đến thâm tím mặt mày vì nàng múa như đánh võ.
=-=’’’ Đây là cuộc chiến giành tình cảm sao?
Cả ngày hôm đó thật sự chơi rất vui. Ngoại trừ lúc Liễu Nguyệt kéo hắn vào kĩ viện……………
LIỄU NGUYỆT, mấy cô nương đó hơn ta a!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui