Hai ngàn lượng nha, là hai ngàn lượng đó ! Số tiền hoàn toàn không nhỏ, đúng vậy, không nhỏ. Chính vì thế, xác xuất bị lũ trộm chú ý là rất cao, mà nếu bị mất rồi, bốn tháng tới ta biết sống thế nào.
Đừng hỏi vì sao ta lo lắng, 2 năm theo Trầm lão bá, ta có biết chút ít võ, nói chung là gặp mấy tên côn đồ ấu trĩ thì vẫn trị được, mà nếu gặp phải cao nhân thì còn có đầu óc tinh ranh này. Nhưng bọn trộm đường phố mới là nguy hiểm nha, chuyên làm liều, không sợ hậu quả nên ta có dọa cũng bằng thường, những kẻ này lại quá manh động, đầu óc có thông minh thì cũng chẳng nói lại ( Nhím : Cái thứ lí luận gì vậy trời)
Thế nên, để đảm bảo an toàn, ta đi đến Lạc tiền trang ( gần giống với ngân hàng của chúng ta thời nay),Lạc tiền trang nổi tiếng ở Soài thành, thủ tục nhanh gọn mà lãi suất cũng rất cao. Trước khi đi, lão bá cũng có nói với ta về mấy điểm này. Ta gửi khoảng 1 ngàn 800 lượng, giữ lại 200 lượng phòng thân, tất nhiên là cũng đổi 200 lượng kia ra bạc vụn để tiêu dễ hơn. Dù sao ta cũng là hội trưởng hội học sinh đầy tài năng của trường đạt chuẩn quốc gia, đầu óc tuyệt đối không có ngu ngốc chút nào. Đừng nên gửi hết số tiền ta có, 4 tháng hoàn toàn có đủ thời gian ột tiền trang sụp đổ nha. Mặc dù là phòng xa nhưng cứ rút tầm 200 lượng, đề phòng số tiền kia có vấn đề gì thì 200 này nếu tiêu dè xẻn chắc cũng sống tạm được !
Điều cần thiết trước nhất là phải tìm một khách điếm và giải quyết cái bụng đói này
Nàng đi tới một khách điếm khá rộng, tên là Ý Kim. Ý Kim là khách điếm đệ nhất của Soài thành, nơi này khuôn viên rộng rãi, phòng trọ tiện nghi, đồ ăn lại thơm ngon khiến người ta đến một lần sẽ không thể không tới lần thứ hai. Đặc biết ở chỗ, Soài thành là nơi tấp nập, dù không bằng kinh thành nhưng tuyệt đối là rất đông vui. Nhưng kinh thành dù tấp nập đệ nhất, nhưng giá thành mọi thứ lại đắt đỏ vô cùng. Còn Soài thành thì ngược lại, ở đây có tỉ lệ cạnh tranh rất cao, nên giá thành còn rẻ hơn nhiều so với các tiểu thành khác. Điều này càng khiến thương nhân muốn đến đây lập nghiệp hơn nhiều.
Một ví dụ đơn giản, đệ nhất khách điếm Ý Kim mà phòng trọ thượng hạng cũng chỉ có 5 lượng một ngày, thấy chưa, có 5 lượng một ngày thôi nha ! Trong khi ở kinh thành, rẻ nhất cũng là 50 lượng một đêm. Nằm ngay cạnh nhau vậy mà giá thành lại chênh lệch đến mức này. Nhưng như vậy cũng tốt, càng rẻ thì càng có lợi cho ta, dư tiền cho ta phá. Được một cái, ở Soài thành, mọi người đều rất niềm nở với khách lữ hành, không hề phân biệt kẻ giàu người nghèo. Cũng đúng thôi, chỉ cần có tiền là đủ vui rồi, mà 5 lượng thì ai mà chả có……
Nàng dắt ngựa bước vào khách điếm. Khuôn mặt nàng thanh tú, ngũ quan tinh tế, mắt đen láy sâu thăm thẳm, mũi cao, đôi môi hoa đào đỏ mọng tự nhiên, ngay cả khi ở hiện đại – nơi mà con người ta quá quen thuộc tới cái đep, mà ta còn được xưng là mỹ nữ thì về hiện đại, cũng có thể gọi là khuynh gốc khuynh thành.
Mà Trầm lão bá cũng lo xa, sợ võ công « mèo cào » của ta, nhỡ chẳng may gặp phải tên bất lương nào, chắc chắn Liễu Tùy Sinh sẽ vác dao lùng hắn. Haizzzzz, thế nên, để tiện cho việc tránh « hái hoa tặc », mà lí do chủ yếu là để vui chơi cho thỏa mái, ta quyết định hóa thành một nam nhân
Khổ nỗi, gương mặt hoàn mỹ này, ngay khi giả nam cũng tuấn mỹ lạ thường, ta cưỡi ngựa mà cũng khiến bao cô nương đỏ mặt ngượng ngùng, haizzz, đẹp thật là khổ nha ( Nhím : * đạp* tự sướng quá đó, có tin bà đây cho ngươi làm hồng nhan bạc phận không hả ? Liễu Nguyêt : Ta thèm vào sợ ngươi, ta mà đi thì Phong ca cũng chém ngươi thành trăm mảnh ! Nhím : Cứng họng)
Ta bước vào khách điếm, tất cả ánh mắt dường như đều chú ý tới ta, nữ tử thì nhìn ta mê đắm, còn nam tử, nói một cách tích cực thì vô cùng hâm mộ khí chất của ta, nói theo cách tiêu cực thì là ghen ghét mới chính xác
Tiểu nhị thấy con ngựa quý, ta lại cài trâm ngọc, y phục trắng như màu trăng sáng hàng đêm, nhìn là biết công tử quý tộc, tiểu nhị liền niềm nở
_ Ây dà, công tử, mời vào mời vào ! – TIểu nhị thân hình nhỏ bé nhưng có vẻ tháo vát, cười hớn hở sai một tiểu nhị khác dắt ngựa cho ta
_ Ta muốn thuê phòng !
_ Xin hỏi quý danh công tử ?
_ Ta là……. Lăng Phiêu Sinh – Thật ra thì, ai cũng biết, Lăng gia chính là hoàng tộc của triều đại này, tương truyền tiên đế chỉ lấy duy nhất một mình hoàng hậu và đẻ ra hai hoàng tử, cuộc sống ở triều đại này có thể nói không có chuyện tranh chấp hoàng quyền hay tranh đoạt sủng ái trong hậu cung. Triều đại này cũng không hề có trong lịch sử, nàng chỉ biết qua lời kể của Trầm lão bá
Nghe nói vị vua đương nhiệm hiện tại là Lăng Tuệ Phong, hắn có một đệ đệ là Lăng Thiên Phong. Thôi thì cái này để nói sau, quan trọng là nàng phải biết lợi dụng thời thế, người dân ở đây tuy không biết hết tên mọi người trong hoàng tộc nhưng chỉ cần nghe tới họ Lăng là đã đủ nể sợ rồi.
Ta dùng cái tên này với mục đích chính, dùng họ Lăng có thể mang tội « giả mạo hoảng tộc » nhưng đổi lại, khi ta quậy phá, người ta sẽ nể tình ta là người hoàng tộc mà không dám nói gì, mà có khi lại « chăm sóc « ta chu đáo, còn hơn là bảo là người họ Liễu, mang lại tiếng xấu cho người nhà ta, thấy sao, ta thông minh không ? ( Nhím : Vô sỉ thì có)
Đúng như dự liệu của ta, tiểu nhị kia há hốc mồm, nói
_ Lăng công tử, cảm phiền người đợi ta một chút !
Nói rồi hắn chạy vào trong tiệm, một lúc sau thấy một chủ quán của Ý Kim bước ra, một ông lão béo tròn, tuổi trung niên, đeo chiếc kính tròn xoe dày cộp, bước lại gần ta, nhìn chằm chằm. Ngứa ngáy toàn thân trước cái ánh mắt soi mói đó, ta hỏi
_ Chủ quán, ngài không cảm thấy đang thất lễ sao ? – Ta đanh giọng hỏi, dù sao cũng là tiểu thư nhà họ Liễu, ta có thừa sự lãnh đạm và khả năng ra lệnh mà không phải ai cũng có. Hội trưởng hội học sinh trường Phú Đình đâu chỉ cần học giỏi và con nhà danh giá là được.
_ Ây dà, thật thất lễ, xin lỗi công tử. Xin hỏi công tử họ Lăng phải không ?
_ Ta nghĩ tiểu nhị ở đây biết đấy ! – Ta khẽ nhíu mày, nói
_ Vâng, thật xin lỗi công tử. Nhưng Lăng công tử, cho phép ta mạo muội hỏi, ngài có phải là hoàng thân quốc thích không ?
_ Chủ quán, ông nghĩ gì thì tùy, nhưng tuyệt đối đừng có bép xép với bất kì ai ! – Ta nghiêm mặt, lại gần nói nhỏ vào tai chủ quán.
Thực ra thì ta cũng chỉ cố tình nói thế, ngay từ đầu ta không hề thừa nhận mình hoàng thân quốc thích, khi ông ta hỏi, ta chỉ bảo thế. Ta không trả lời, còn ông ta nghĩ theo nghĩa ta thừa nhận là việc của ông. Ta chẳng quan tâm, hắn đối với ta như hoàng thân quốc thích cũng vì hắn ngu ngốc mắc lừa thôi, người ta nói người khôn và kẻ ngu hơn nhau là ở cái đầu !!!! ( Nhím : Hừ, tự sướng phát ớn lừa thì cứ nói là lừa, còn bày đặt)
_ Vậy mời công tử lên phòng thượng hạng, ngài yên tâm, ta sẽ tuyệt đối giữ bí mật……..
_ Được rồi, gọi tiểu nhị đưa ta ! – Ta cắt ngang lời hắn, giờ ta cần ngủ trước, có gì buổi tối còn đi chơi ở Soài thành này nữa chứ, haha, cuộc sống tươi đẹp sẽ mở ra trước mắt. Tất nhiên hiện tại ta vẫn phải giữ bộ mặt lanh băng
( Nhím : No ! no,cưng ơi. Chị đây đã mất công nghĩ ra cưng thì phải bạc đãi cưng đến tận cùng chứ, làm gì có thời gian cho cưng chơi, ngày tháng đau khổ của cưng đến rồi!!!!
Liễu Nguyêt : Phong, cứu ta
Nhím : Đợi, sau chương này cưng mới gặp, giờ Phong ta còn đang om, cưng chịu khó chờ đi
Liễu Nguyệt :* khóc tức tưởi*)
Sau khi nghỉ ngơi, ăn uống no say. Ta rời khỏi Kim Ý, dung dẩy ngoài đường. Với một hành trang “ đồ sộ” do Trầm lão bá trang bị ( mà thực ra là bị ta bắt thì đúng hơn). Ta thay bộ đồ ban nãy. Mặc vào một bộ lục y. Quần áo xanh ngọc phiêu bồng, trên tay cầm quạt, tóc thắt bổng. Trong tay áo luôn thủ sẵn một đoản kiếm, cùng chục tờ ngân lượng và ít bạc vụn.
Bước ra khỏi Ý Kim . Ta dạo chơi xung quanh, nơi này tấp nập, hàng hóa thứ gì cũng có. Mỗi nơi ta dão qua một chút. Khổ nỗi, ta đi đến đâu, người hai bên đường lại ngước nhìn đến đó. Không phải chứ, nghe nói cổ đại không khí trong sạch, thức ăn không có hóa chất, nên mĩ nam nhiều lắm mà. Ta dù đúng là mĩ nữ nhưng giả trai có nhất thiết phải sĩ mê bởi nam trang của ta tới mức đó không?
Đẹp thì đẹp nhưng thế này thì hơi quá đó! Đi tới đâu, người hai bên đường đều liếc nhìn. Mà những kẻ nhìn ta được chia ra làm ba loại. Loại thứ nhất là nam nhân thì nhìn đầy ngưỡng mộ , có vài kẻ cũng có chút ghen tị. Loại thứ hai là nữ nhân bao gồm những tiểu thư đài các, hay thôn nữ chưa chồng và các phu nhân đã một chồng hai con, nhìn ta đầy cảm mến, thậm chí còn ngượng ngùng lấy khăn tay che đi. Những cô tiểu thư nhút nhát thì đỏ mặt chạy mất. Ha! Làm ơn đi, dù có đẹp nhưng làm thế cũng khiến ta tưởng mấy người gặp phải quỷ đấy ( Nhím : ĐÚng mà, quỷ tự sướng. Khổ cho anh Phong, có nên xem lại kịch bản không nhỉ? Ai lại nỡ để anh đẹp trai gánh vác cục nợ này a!)
Ta không có mắt kiếm sắc bén hay bạc môi lạnh lẽo như trong tiểu thuyết gì cả. Chỉ là có đôi mắt đen thăm thẳm tuyệt đẹp như trời sao, hàng mi cong gợi tình ( Nhím : gợi tình hay gợi đòn? ). Chiếc mũi cao nhưng rất dễ thương. Đôi môi hồng mọng tự nhiên. Tất nhiên là những chi tiết này nhìn qua cũng biết là con gái, nên ta chỉ dùng kĩ thuật trang điểm hiện đại chỉnh lại một chút về thẩm. Ví như mũi cao sắc hơn, đôi môi mỏng hơn và bớt hồng đi. Nhưng vẫn là vẻ đẹp tự nhiên cả thôi.
À quên, nãy giờ quên mất chưa nói tới đối tượng thứ ba, Đó là những kẻ nhìn chằm chằm vào quần áo ta. Này này, đừng nghĩ lung tung, ý ta là bộ này ta đang mặc là loại vải đắt tiền. Ta biết là mặc nó sẽ nguy hiểm nhưng thứ nhất là ta có chút võ. Thứ hai là an ninh ở Soài thành này khá tốt, thứ ba là ….. không biết , nhưng nói chung là kệ nó, ta cứ mặc, chúng muốn dòm ngó cướp tiền là việc của chúng. Tiền của ta ngắm thì được chứ sờ mó vào là… chết!!!! ( Nhím : Loại lí luận gì đây trời?)
( Nhím : Xin được chân thành xin lỗi các bạn độc giả, lúc mới lấp fic này, nhím đã nghĩ Liễu Nguyệt sẽ là hình tượng một cô bé dễ thương, thông minh nhưng khiêm nhường. Nhưng qua một thời gian nhím PR rầm rộ quá, em ý bỗng sinh kiêu, các bạn có thể thấy là mấy tập gần đây, Liễu Nguyệt có trình độ tự sướng rất cao!!!! Rất xin lỗi!!!)
Nhìn quang cảnh xung quanh, thấy nhà nhà treo đèn lồng, chắc là sắp có hội gì đó đây. Ta rẽ vào một quán bán tò he. Ông cụ già ngồi cần mẫn làm từng con tò he. Xung quanh lũ trẻ đứng ríu rít bên cạnh xem. Những cảnh như thế này ở thế giới hiện tại đâu còn nữa.
_ Xin cho hỏi!!!
_Công tử có gì hỏi lão? Ông lão chậm rãi ngẩng mặt, hỏi ta.
_ Xin cho hỏi, quanh đây vì sao treo đầy đèn lồng vậy?
_ Công tử từ xa tới nên không biết, từ tối nay trong suốt một tuần, ở Soài thành sẽ tổ chức lễ hội đèn lồng. Tối nay công tử hãy tới đây xem một diện mạo hoàn toàn mới của Soài thành chúng tôi
_ Dường như lão bá rất yêu thích nơi này? Ta hỏi, người già là đối tượng hiểu biết và đáng để hỏi nhất, đây là kinh nghiệm xương máu a. Mỗi lần đi học về mà anh trai ta nghịch ngợm giấu mất cái bánh ngọt, cứ hỏi ông bà là ra hết, chứ hỏi bố mẹ — hừ, toàn hùa vào với anh trai ta trêu ta thôi
_ Lão sống ở Soài thành từ nhỏ. Cả tuổi thơ, gia đình , quê hương của lão đều ở đây. Hỏi sao lão không yêu nơi này cho được! Soài thành là nơi tấp nập, lại dễ sống, con người ở đây hài hòa lắm!
***
Tối đó, ta quyết định thực hiện “ nghĩa vụ” vui chơi của mình. Xem nào,nếu đã giả nam trang mà chỉ lang thang ngoài đường thì chán lắm. Lễ hội đồng nghĩa với việc nơi nơi sẽ tấp nập đông vui, mà nơi nào sầm uất nhất? Hà hà, thanh lâu a!!!!!
_ Này, ngươi nghe nói gì chưa? Trưa nay nhị vương gia đã bí mật tới đây đó. Hình như là theo lệnh bắt tên quan tham Lục Xú Bình vì tội ăn hối lộ và cấu kết với tên trộm mà triều đình đang truy nã đó!!!! – Ta nghe loáng thoáng mấy quan khách ngồi trong Ý Kim đang bàn tán về nhị vương gia nào đó! Nhị vương gia? Hình như đây là người mà sư phụ bảo ta phải cẩn thận thì phải. Mà thôi, mặc kệ. Dù sao cũng chưa vội, ngồi nghe họ bàn tán một lúc cũng được
_ Hai vị đại ca, xin hỏi nhị vương gia mà các vị nói là ai vậy? – Ta nhã nhặn lại gần, từ tốn hỏi
_ Cái gì, tiểu tử, nhìn ngươi thông minh sáng sủa, con nhà quyền quí mà không biết nhị vương gia sao? – Hai người kia đang tán truyện, nghe tiếng của ta, nhìn ta trợn tròn mắt
_ Cũng vì ta từ xa tới đây, không biết nhiều về chuyện này! Ta kiếm đại một lí do, cười thản nhiên đáp
_ Ây, nhị vương gia nổi tiếng như vậy mà ngươi….. Nhị vương gia tên là Vương Thiên Phong, là đệ đệ của Lăng Tuệ Phong – Hoàng đế của Thiên Tuệ quốc, thuộc Đông Phong Hoàng Triều ( hà hà, thế này là Đông Phong nhà mình tha hồ tự sướng nhá). Tiên đế trước đây chỉ lấy một mình Phiêu hoàng hậu, sinh ra được hai hoàng tử. Nhị vương gia là cánh tay đắc lực của hoàng thượng, túc trí đa mưu, mặc dù còn trẻ nhưng khi ra trận còn sáng suốt hơn những tướng quân lão luyện, ngay cả TỊnh quốc, Vị Quốc, Salamada có ý định với Thiên Tuệ quốc đều bị đánh cho tơi bời. Chẳng những thế, ngài ấy còn có dung mạo tuyệt mĩ, là 1 trong 3 đệ nhất mỹ nam của Thiên Tuệ quốc. Nói chung là hoàn hảo a!!!!! – Hai người thi nhau kẻ tung người hứng, có vẻ như vị vương gia này rất được lòng của nhân dân a!
_ Đa tạ hai vị đại ca, ta đã có thể mở mang tầm mắt!
Phố phường tấp nập đông vui. Nhà nhà treo đèn lồng, hai bên đường hàng quán sáng bừng lên, đầy màu sắc, bán đủ thứ, nào là đồ chơi, đồ ăn, quần áo, quạt, trâm cài, trang sức….. nói chung là không thiểu thứ gì. Trên cao, mắc nối giữa các gian nhà là một giàn treo, mắc trên đó hàng trăm chiếc đèn lồng, màu đỏ rực rỡ. Màu xanh êm ái, trầm ổn. Màu hồng ngọt ngào, thanh khiết. Màu vàng lấp lánh huyền ảo. Màu tím dịu nhẹ, nhưng sâu lắng…..
Ta đã hỏi tiểu nhị, ở Soài thành có không ít thanh lâu, nhưng to đẹp nhất, nổi tiếng nhất phải kể tới Huyễn Diệp lâu. Thanh lâu này chia làm hai gian. Gian chính là nơi tiếp quan khách, và cũng là nơi cho các cô nương bán nghệ không bán thân trổ tài thi ca ngâm khúc phục vụ quan khách. Gian thứ hai là nơi để phục vụ cho những kẻ có nhu cầu để các cô gái bán thân phục vụ. Các cô nương ở đây đều có dung mạo như hóa, tính cách đủ loại, ngây thơ có, ngạo mạn có, lẳng lơ có, giả tạo có, hiền lành có, hung dữ có, xấc xược cũng có nốt…..
Và ai cũng có một tài nghệ nào đó. Ở hai gian đều có một bảng xếp hạng, mỗi tháng cô nương nào được nhiều người thuê hay yêu cầu , nằm trong top 5 của bảng sẽ được phát thêm phần thưởng hàng tháng, thậm chí còn có những ưu đãi đặc biệt nữa! Thế nên các nàng ra sức làm việc để có thể có thêm tiền, mong mong mau chóng có tiền để chuộc thân.Tất nhiên ở Huyễn Diệp cũng có dịch vụ “ đấu giá” các cô nương, những kẻ lắm tiền nhiều của có thể tới đây “ mua” thê thiếp. Chiêu bài này thực chất rất lợi hại, vừa khiến các cô nương cố gắng làm để mau chóng được gả đi, đồng thời,chính thanh lâu lại được lợi bởi các vụ giao dịch này. Các cô nương được gả đi đa phần đều đã qua tuổi 22.
Tuổi này ở cổ đại là hơi muộn ( đặc biệt là với nữ tử thanh lâu) nên khi “ bán” các nàng, thanh lâu vừa có thêm món tiền gấp 20,30 lần số tiền mua các nàng, mà vừa đỡ phải nuôi một “con người” sắp không thể lợi dụng được nữa! Quả nhiên là cao tay!
Ta thật sự muốn đến đây mở mang tầm mắt a!
Nhìn từ xa đã thấy được Huyễn Diệu lâu. Gian chính trang hoàng bởi màu hồng phấn chủ đạo, nhìn rất thanh nhã, yểu điệu mà cũng không kém phần bắt mắt. Đúng với “ trách nhiệm” công việc của gian nhà này. Gian đằng sau mới thật sự là chói mắt, khắp nơi toàn màu đỏ, các gian phòng đóng kín mít, lại gần có thể nghe được tiếng thở dốc của nam nhân và tiếng rên rỉ khiêu gợi của nữ nhân thanh lâu, thật sự khiến người ta ngượng ngùng.
Ta quyết định chọn một bàn ở gian chính, ngay giữa trung tâm.
***
( Chỗ này dùng ngôi thứ ba cho em nhà mình bớt tự sướng)
Người ta chỉ nhìn thấy một nam nhân áo trắng phiêu phiêu, thắt lưng có một mảnh ngọc bội tinh xảo. Mái tóc đen dài thắt một túm nhỏ trên đầu, phần tóc còn lại tựa như dải ngân hà, mượt mà lại cực kì cuốn hút. Đôi mắt đen yêu mị, mũi thanh mảnh, gương mặt thư sinh, đôi môi khẽ cười khiến ngay cả nam nhân cũng ngỡ ngàng. Khí chất bất phàm, lãnh đạm mà không cao ngạo, tà mị mà không phóng đãng, quả là nam nhân đặc biệt a! Nhìn dung mạo, khí chất, dường như nam nhân này không vướng chút bụi trần, tuyệt đẹp, thuần khiết hơn tất cả những gì xung quanh.Cho dù thân hình có hơi nhỏ nhắn như nữ nhân nhưng vẫn không khiến mọi người hoài nghi
Vâng! Đó chính là nàng – Liễu Nguyệt! Ngay khi nàng ngồi vào chỗ ngồi, các cô nương đều tụ tập ra ngắm nhìn, ai ai cũng đỏ mắt, có cô nương còn bảo gan nháy mắt, liếc mắt gửi tình với nàng. Nhưng nàng đâu có quan tâm, vẫn thờ ơ .lãnh đạm, nàng là nữ nhân nha,dù họ có đẹp đến mấy nàng cũng không hứng thú