" Bọn đệ có thể từ từ học hỏi, nhất định sẽ không là những kẻ vô dụng.
Võ công chúng đệ sẽ cố gắng học thật tốt, dù khổ đến mấy đều có thể chịu được mong tỷ tỷ thu nhận!! "
Quyết tâm của hai tiểu tử cũng thật dữ dội, nàng thấy vậy chỉ nhếch miệng một cách rất nhẹ nhàng không để ai phát hiện.
" Các người chắc chắn? "
Câu hỏi vỏn vẹn chỉ có bốn chữ.
" Chắc chắn! "
Thái độ vẫn rất kiên quyết không thua kém gì lúc ban đầu, thấy khẩu khí này cũng thật đáng khâm phục và làm gương nên nàng lạnh giọng bảo:
" Được thôi, vậy thì từ nay các người là hầu cận của ta, là đích thân ta mua các ngươi về nên chỉ có thể làm việc cho Kỳ Linh này! Nếu con mắt nào của ta thấy các người bán đứng tướng quân phủ, đừng hòng ai chừa cho các ngươi con đường sống! "
" Tướng quân phủ??? " Hai tiểu tử ngơ ngác, họ vậy mà lại có diễm phúc được vào tướng quân phủ.
" Sao nào, không dám nữa à? "
Nàng đưa ánh mắt dò xét lên hai gương mặt đang chứa đầy sự ngạc nhiên kia.
" Bọn đệ, à không, thuộc hạ không có ý đó! "
" Vậy thì tốt, ngươi! Giúp ta đưa hai người này về tướng quân phủ, nếu có ai hỏi thì cứ nói là người của nhị tiểu thư mang về.
"
Nàng chỉ tay về phía hầu cận của Thẩm Thiên Dương rồi nhờ cậy, hắn mắt chữ a mồm chữ o đứng ngơ ngác nhìn.
Tần Khanh hơi bất mãn nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi lại nàng:
" Tại sao cô nương lại sai bảo ta? "
" Ta là nhờ vả, không phải sai bảo.
"
Kỳ Linh nhìn Tần Khanh rồi đáp lại, ánh mắt và chất giọng không còn hung tợn như ban nảy.
Thẫm Thiên Dương thấy tình thế hiện giờ cũng quay sang xua tay bảo thuộc hạ hãy làm theo.
" Ngươi đi đi.
"
Nuốt cục buồn vào trong, Tần Khanh bình thản khoanh tay lại và mang theo hai tiểu tử về Kỳ phủ hộ nàng.
" A, tiểu nương tử, chúng ta thật có duyên! "
Thẩm Thiên Dương cảm thấy khoảng cách giữa mình và Kỳ Linh hiện giờ hơi xa nên nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, nét mặt không giấu nổi vui mừng.
" Ca ca, đi thôi, chúng ta dạo phố! "
Nàng phũ phàng thưởng cho hắn một quả bơ đậm vị, ánh mắt đang trong khoảng không vô định nói với Kỳ Phong.
Bước chân hai người sắp qua mặt, Thẫm Thiên Dương lập tức lùi về sau mặt đối mặt với nàng cản hai bọn họ lại.
" Khoan đã, sao các vị lại làm lơ ta thế chứ? Ta đường đường cũng là người có công giúp các vị thu mua chiến mã được thuận lợi! "
Kỳ Phong nhìn tiểu muội vẫn im lặng khẽ môi định lên tiếng nói gì đó, dù sao bỏ mặc hắn cũng quá là không có phép lịch sự.
Nhưng Kỳ Linh đã kịp lên tiếng bác bỏ ý định của Kỳ Phong:
" Nhưng bọn ta có trả ngân lượng đầy đủ cho các người.
Phiền Thẫm thiếu gia tránh đường! "
Nghe vậy Thẫm Thiên Dương có chút chột dạ, cũng tại hắn tìm lý do hết sức không hợp lý nên giờ chẳng biết nói thế nào để giữ nàng lại.
" Tiểu cô nương đừng tuyệt tình thế chứ, cô xem nơi này là ta đưa cô đến vào hai hôm trước.
Hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở đây nhưng là cô tự đến nơi này, cũng có nghĩa là cô vẫn còn nhớ chúng ta thân nhau đúng không, cũng đồng nghĩa với việc cô không hề quên ta!? "
" Vậy tên °công tử bột° mà muội bảo là hắn? "
Nghe Thẫm Thiên Dương nói Kỳ Phong cũng suy luận ra được mọi việc, quay sang hỏi Kỳ Linh, tay dùng ngón trỏ chỉ vào Thẫm Thiên Dương.
Kỳ Linh bĩu môi nhìn ca ca tỏ vẻ đúng vậy.
" Cái biệt danh này muội thật sự đã gắn nó cho ta rồi, suy cho cùng ta cũng đã để lại trong đầu muội một ấn tượng sâu sắc đúng không? Nhưng muội không cần phải trả lời đâu, ta đã đủ biết cả rồi...! "
Vẻ mặt đắc ý của hắn lại hiện ra, tay chống cằm suy luận hệt như bản thân đối với nàng rất quan trọng.
Kỳ Linh nhìn thế thì nội tâm không khỏi ngao ngán, đã là công tử bột mà thần trí lại không được bình thường, còn tâng bốc bản thân lên tận chín tầng mây.
Mà nghĩ ra cái biệt danh này nàng đặt đâu có sai, tâm trí lại nhớ đến lúc nảy, hắn cũng có ngăn cản được tên ngạo mạn kia đâu? Nếu không có nàng thì cái tay mềm yếu lúc nảy của hắn không chừng bị gãy làm đôi rồi chẳng nên!
Lười đôi co với hắn nên nàng đi cùng Kỳ Phong rời khỏi Túy Hưng Cát ngay.
Nhưng khi ra ngoài dạo khắp Kinh Thành để mua đồ thì vẫn như lúc trước, có một cái đuôi đang đi theo hai người.
Kỳ Phong vì nghĩ hắn cũng là người đã từng giao dịch với huynh khi nảy cũng chẳng muốn nói nhiều nhưng vẫn có chút khó chịu.
" Thẫm công tử quả thật là có nhã hứng, theo chúng ta từ nảy đến giờ ngài không mệt? "
Kỳ Linh dừng chân lại, quay lưng ra sau chau mày hỏi hắn.
Ca ca nàng nhịn được nhưng nàng thì không.
" Muội không thấy phiền thì ta không thấy mệt! "
Hắn cười cười, tay vun chiếc quạt ra tạo ít gió.
" Tên họ Thẫm này có vấn đề về đầu óc sao? "
Kỳ Phong tuy biết nói vậy hơi không phải nhưng độ nhây của tên này thật sự khiến người ta rất khó chịu nên huynh đành hỏi nhỏ bên tai nàng.
" Giờ thì huynh biết rồi đấy.
Ta mệt rồi, chúng ta quay về phủ thôi.
"
" Được.
Thẫm công tử, chúng ta phải quay về phủ rồi cảm phiền huynh về cho.
Chúng ta từ biệt tại đây.
"
Kỳ Phong đưa hai tay lên hành lễ, người kia cũng chỉ đáp trả bằng một cái hành lễ khác và cuối đầu.
" Nếu thế thì đành vậy thôi, hai người đi thong thả.
"
Mặt Thẫm Thiên Dương hơi xịu xuống khi thấy hai người họ quay lưng bước đi, hắn cũng nên về nhà rồi.
Sau khi quay về, trước phủ vẫn còn xe ngựa của phủ Thành Vương thì nàng biết hắn vẫn chưa rời khỏi.
Hai huynh muội bước vào trong, nàng đi xem hai tiểu tử lúc sáng thế nào trước, Kỳ Phong đi đâu thì cũng không rõ.
" Nhị tiểu thư, người tìm gì thế? Có cần để lão nô giúp gì không? "
Quản gia từ hậu viện bên trái đi qua thì gặp nàng nên tiện hỏi một câu.
Tuy xưng là lão nô nhưng tuổi tác ông cũng không quá lớn, chỉ hơn phụ thân nàng vài tuổi.
" Làm phiền người dẫn ta đến nơi ở của hai tiểu tử khi sáng mới vào.
"
" À, ta nhớ rồi.
Lúc sáng có người mang hai tiểu tử đó đến phủ bảo là nhị tiểu thư đã thu nhận bọn họ.
Ta đã cho hai người họ ở trong căn phòng ở phía Đông, để ta dẫn người đi.
"
" Đa tạ.
"
Nàng theo ông ấy đến một căn phòng, tới nơi quản gia xin phép cáo lui trước.
Tay đặt lên cánh cửa, nàng đẩy một cái sau đó bước vào.
Hai tiểu tử đang ngồi ngay chiếc bàn tròn ở giữa phòng không dám động đậy gì.
Hai người họ thấy nàng đến lập tức đứng dậy.
" Phòng này các ngươi thấy thế nào? "
Hỏi một câu sau đó nàng bước vào đi khắp ngóc ngách bên trong xem xét, ánh mắt vẫn chưa đặt lên người họ.
" Rất tốt, nhưng...!Chúng ta không cần ở chỗ tốt như thế, tỷ tỷ chịu thu nhận chúng ta đã vô cùng cảm kích! "
Nhìn hai người này, tuy nhỏ tuổi nhưng rất chính chắn.
Có lẽ đã chịu nhiều kham khổ nên mới có được dáng vẻ như bây giờ.
" Không cần thế đâu, hai ngươi cứ sống ở nơi này.
Ngươi thì sống ở căn phòng đây, còn ngươi thì ở phòng bên cạnh, như vậy thoải mái hơn.
"
Kỳ Linh nhìn hai người rồi chỉ tay vào từng người ra lệnh.
" Đa tạ chủ tử.
"
" Chủ tử? "
Nghe hai từ như thế nàng hơi thắc mắc, thấy thế một trong hai tiểu tử lập tức lên tiếng: " Không phải tất cả người hầu đều gọi chủ của bọn họ là chủ tử sao? "
" Phiền phức! Sau này cứ gọi ta là nhị tiểu thư, mà...!Hai ngươi tên là gì? "
" Ta tên Lục Nhân.
"__" Ta tên Lục Sinh.
"
Lục Nhân và Lục Sinh lần lượt cúi đầu trả lời.
" Biết rồi, các người cũng đừng cảm kích ta quá sớm.
Ta đã nói, sẽ không thu nhận kẻ vô dụng.
Từ ngày mai hai ngươi bắt đầu làm các công việc trong phủ, đến khi thành thạo ta ắt sẽ chỉ dạy cho các ngươi một số kỹ nghệ cơ bản.
"
" Được! "
Nói xong nàng rời khỏi hậu viện phía Đông.
Cả sáng chẳng thấy mẫu thân đâu nên nàng tò mò tìm kiếm, đến phòng bếp đột nhiên thấy cả phủ náo nhiệt hẳn ra.
Tất cả nô tỳ đều ở đó phụ nấu ăn, thoang thoáng nàng lại nghe thấy tiếng của mẫu thân ra lệnh cho tất cả nhanh tốc độ lên.
Bước chân vào bên trong, nàng thấy bà đang đứng ở một góc nấu ăn, tay dùng cái vá lớn liên tục khuấy đồ ăn bên trong chiếc chảo có vẻ to kia.
" Mẫu thân, có chuyện gì mà hôm nay người lại đích thân xuống bếp? "
Tiếng của nàng vọng vào từ cửa, Kỳ phu nhân ngoảnh đầu ra nhìn liền mỉm cười.
Bà cởi tạp dề ra rồi đưa cho một tỳ nữ, căn dặn vài câu bảo cô ta làm phần còn lại.
" Linh Nhi về rồi sao, à, chuyện là hôm nay Thành Vương ở lại cùng dùng bữa với chúng ta.
Mẫu thân xuống nấu vài món gia đình để ngài ấy thưởng thức.
"
...____hết chapter 18____....